Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 625: Không gian không thương

Chương 625: Không gian không thươngChương 625: Không gian không thương
Cuồng Phong nghĩ một lúc, gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi nhớ bộ quần áo này đã treo trong cửa hàng của Đằng Đằng một đoạn thời gian rồi.
Trò chơi này không thể đăng ký tài khoản phụ, cũng không thể đổi giới tính, mọi người lại quen biết nhau trên mạng, nên khi vào game thì vô tình kiềm chế.
Đổi sang trò chơi khác...
Chỉ sợ đã mặc vào người các ông lớn rồi.
Dạ Thập:
- Có lẽ là trời quá lạnh? Mặc thứ này vào giữa mùa đông quả thực không thích hợp.
Cuồng Phong:
- Trong trú ẩn có hệ thống sưởi, cậu có nghĩ lý do này hợp lý không.
Dạ Thập: - Ờ, được rồi.
Phương Trường thở dài.
- Rất tốt, bây giờ hạt giống tiêm năng nhất đã bị loại bỏ, bỏ qua những thứ không đáng tin cậy đó, chúng tôi còn lại bốn lá... Ờ, ba lá bài.
Xem ra chiếc váy này không bán được là có lý do, ngay cả độ xấu hổ của người chơi cũng không chấp nhận được, NPC không chấp nhận được cũng là điều dễ hiểu.
Thật đáng tiếc.
Hy vọng tiểu tỷ tỷ Đằng Đằng đừng nản lòng.
Ngay lúc Dạ Thập đang băn khoăn không biết phải báo tin xấu này cho Đằng Đằng thế nào thì ông chủ ngồi sau quây bỗng nhiên lại thốt ra một câu.
- Thứ này là cái gì thế?
Găng tay à?
Tịch Nhỉ thì thào, rồi rút từ trong gói đồ ra một chiếc tất dài màu trắng. Nghiên cứu một lúc, có lẽ là chưa từng thấy chiếc tất nào dài và thẳng như vậy, thế là anh ta xắn tay áo lên, rồi xỏ thẳng vào cánh tay đầy lông lá của mình.
Bốn game thủ trong cửa hàng quần áo nhìn thấy cảnh đó, suýt nữa thì phun ra một ngụm máu.
- Chết tiệt!
- Ôi con mắt tôi!
- Nhanh bảo tên kia đi.
Phương Trường vội vàng kéo Từ Thuận, giọng nói kích động đến mức suýt nữa thì hét lên.
- Đó là tất.
Từ Thuận hơi sửng sốt, vội vàng thuật lại lời của Phương Trường.
- Tất à?
Tịch Nhỉ sửng sốt, lẩm bẩm.
- Không mua thì đừng có sờ lung tung!
- Đúng vậy! Anh đang làm ô uế nghệ thuật!
- 22?2-
Tịch Nhỉ mặt đầy dấu chấm hỏi, gãi đầu, nghĩ rằng mình cũng chẳng làm gì cả, sao phản ứng của những người này lại dữ dội như vậy.
Thật là một lũ thô lỗ.
Từ Thuận ngượng ngùng đến mức muốn đào một căn hộ bốn phòng ngủ hai phòng khách dưới đất.
Nói thật thì anh ta cũng chẳng hiểu gì cả, lần này cho dù có sự trợ giúp của VM, anh ta cũng không biết phải dịch như thế nào cho ổn.
Xin ngài quản lý hãy đổi người khác làm việc này đi.
Làm ơn hãy đổi người khác đến làm việc này đi.
Anh ta thà ở trong chiến hào đấu súng với bọn cướp đoạt còn hơn, thà ở phía sau công sự sống máy với đám biến dị, cũng không muốn làm công việc phiên dịch nữa. - Chúng ta đi thôi, ở đây không có người chúng ta cần tìm.
- Đã đến lúc kết thúc trò đố chữ ngu ngốc này rồi.
- Đúng vậy, đúng là lãng phí thời gian.
Dạ Thập buộc gói đồ lại, ném vào tay Phương Trường, Phương Trường nhanh nhẹn vắt lên vai, quay đầu bước ra khỏi cửa hàng.
Thấy mấy người chơi định bỏ đi, Từ Thuận thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cuối cùng cũng kết thúc rồi, vội vàng đuổi theo.
- Khoan đã.
Thấy họ thu dọn đồ đạc định bỏ đi, Tịch Nhỉ vội vàng lên tiếng gọi họ lại.
Cả nhóm dừng bước.
Thấy năm đôi mắt nhìn về phía mình, Tịch Nhỉ khẽ ho một tiếng, rồi lên tiếng.
- Thế này nhé, vì các anh cũng đã hỏi thăm bên cạnh rồi, chẳng có ai cần những này... Ùm, nghệ thuật phẩm này, hay là gửi bán ở chỗ của tôi đi?
Từ Thuận: - Gửi bán?
- Đúng vậy.
Tịch Nhỉ gật đầu.
- Các anh tự viết giá, rồi treo lên giá hàng hoặc tủ kính ở cửa ra vào.
- Nếu bán được, tôi chỉ lấy hai phần, nếu không bán được, các anh cho mang về trước khi rời khỏi đây.
Dù sao thì đó cũng là thứ làm từ tơ bướm quỷ, lại còn là hàng hiếm của mấy gã áo xanh, tuy rằng nguyên liệu đã bị lãng phí, nhưng vẫn còn giá trị.
Chẳng may bán được thì sao?
Tịch Nhỉ không phải người cố chấp.
Dù sao thì bây giờ cũng chẳng có việc gì làm, rảnh rỗi cũng rảnh rỗi, bày trò ở tủ kính cũng tốt.
Hơn nữa, lỡ như những người này quên mất đồ gửi bán ở đây khi rời khỏi thì những thứ này sẽ thuộc về anh ta. Chuyện này thường xuyên xảy ra.
Trước đây có một lính đánh thuê gửi bán da của móng vuốt tử thần ở đây, còn là một kẻ thức tỉnh, nói là treo ở đây một tuần, kết quả là đợi mấy tháng cũng không thấy người ta quay lại.
Sau khi nghe những lính đánh thuê khác kể rằng gã đó đã chết, Tịch Nhỉ rất vui vẻ bán tấm da của móng vuốt tử thần kia cho ông chủ lớn ở nội thành.
Giày da làm từ da của móng vuốt tử thần được ưa chuộng nhất ở Nội thành, không chỉ thoải mái, bền bỉ mà quan trọng nhất là có thể thể hiện được độ giàu có.
Nhưng Từ Thuận không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta.
- Làm sao chúng tôi tin anh được?
- Bạn tôi ơi, đây là thành Cự Thạch, không giống như ngoài đâu! Ký hiệp nghị giấy trắng mực đen. Chỉ cần không ra khỏi tường vây kia, bất kỳ người nào đều phải nhận. Mà lại tiệm của tôi ở ngay tại đây, còn có thể chạy hay sao?
Tịch Nhỉ thề thốt.
- Bốn người các anh đều là kẻ thức tỉnh, chẳng lẽ lại... Sợ.
Nghe có vẻ cũng có lý.
Từ Thuận nhìn về phía bốn người chơi phía sau.
Bốn game thủ bàn bạc một hồi, cuối cùng cũng đạt được sự đồng thuận.
Ngựa chết thì phải dùng làm ngựa sống, thử còn hơn không thử.
Phương Trường bước tới, lấy chiếc váy dạ hội hở hang nhất ra, đặt lên bàn, giơ nắm đấm đập đập.
- Năm trăm!
Dạ Thập cũng đi tới, lục lọi trong gói đồ một lúc, chính xác rút ra chiếc tất dài quá gối màu trắng mà trước đó gã này đã xỏ vào tay.
Gom đủ một đôi, anh ta bày ra bộ mặt ghét bỏ để trên bàn.
- Một trăm! Không, năm mươi!
Tịch Nhỉ: -... Mẹ nó định bán bao nhiêu đây?
Giao tiếp với đám người này thật quá mệt mỏi.
Tịch Nhỉ không kiên nhẫn xé một tờ giấy từ sổ ở bên cạnh, xé làm đôi rồi viết số lên đó.
- Bộ đầm thủng lỗ chỗ năm trăm, tất có thể mặc làm quần một trăm... Được rồi, để lại địa chỉ cho tôi đi, ít nhất tôi cũng phải biết các anh ở khách sạn nào.
Từ Thuận bước tới để lại địa chỉ, ký tên vào giấy biên nhận, không muốn lãng phí thời gian ở đây, vội vàng kéo những người chơi rời khỏi đây.
- Cái bộ đầm rách rưới này mà bán được 500? Một chiếc tất rách 100?
- Thật là muốn tiền đến điên rồi!
Nhìn bóng dáng mấy người đó biến mất ở cửa ra vào, Tịch Nhỉ khinh thường cười một tiếng, nhưng vẫn đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước tủ kính treo đồ lên.
Dán nhãn giá, anh ta lấy một cái bảng đen ở bên cạnh, viết lên đó.
[... Nghệ thuật dệt tơ bướm quỷ độc đáo, đến từ công nghệ nơi trú ẩn bí ẩn, thành Cự
Thạch chỉ có một nơi này, đây là tác phẩm nghệ thuật độc nhất vô nhị ] .
Xong rồi!
Tịch Nhỉ lùi lại hai bước, đọc lại dòng chữ trên biển hiệu, gật đầu hài lòng.
Mặc dù giao tiếp với những gã áo xanh đó không mấy vui vẻ, nhưng dù sao thì cũng không nên làm mất lòng người khác, phải không?
Chỉ cần có thể đổi được mấy thẻ chip, cho dù là buôn bán với mấy con ăn xác chết anh ta cũng sẵn sàng. ....
Ra khỏi cửa hàng.
Dạ Thập nhìn về phía những người đồng đội bên cạnh.
- Để gã đó bán đồ thay chúng ta, có đáng tin không?
Phương Trường nhún vai.
- Không còn cách nào khác, chỉ dựa vào cái miệng dẻo quẹo của anh thì đến năm con khỉ, tháng con ngựa mới bán được.
Dạ Thập không vui. - Chết tiệt! Anh còn có mặt mũi nói tôi, anh mà bớt hai câu tiếng Hán trong tiếng Liên Hiệp đi, thì có đến nỗi khiến người ta nghe chẳng hiểu gì không?
Phương Trường liếc nhìn anh ta.
- Thôi đi anh bạn, lão tử ít nhất cũng biết nói hai câu, còn cậu thì sao? Đếm cũng không biết!
- Tôi mẹ nó sắp thi học kỳ, nào có không học cái đồ chơi này?
- Xong đời rồi, học theo anh Quang, không bao giờ tìm cớ.
- ®@ #%I,
Cuồng Phong: -. .
Nghe những người đồng đội cãi nhau, Lão Bạch ngước mắt lên trời thở dài.
- Trời ạ, trò chơi này thật khó chơi..........
Anh ta hoàn toàn không hiểu.
Chắc chắn là vấn đề về chỉ số của hệ trí lực.
Từ Thuận lặng lẽ đi sau đó bốn người.
Mặc dù anh ta đã học ngôn ngữ của nơi trú ẩn một cách nghiêm túc, nhưng cũng chỉ học được một vài từ và cụm từ ngắn.
Những người này nói chuyện nhanh, hoa văn lại nhiều, không có thiết bị nhắc lời giúp đỡ, thật sự nghe không ra họ đang nói gì, thậm chí đôi khi VM cũng không biết phải dịch thế nào.
Nhưng... ...
Không khí vẫn khá thân thiện, tuy giọng nói lớn nhưng không giống như đang cãi nhau.
Nghe Phương Trường và Dạ Thập cãi nhau, Cuồng Phong đột nhiên chen một câu vào.
- Nói mới nhớ, 500 có phải là quá đắt không? Tiền lương bình quân ở đây một tháng chưa đến 100 nữa?
Công việc bao ăn bao ở, lương ngày 2 - 3, một tháng cũng chỉ được hơn 90, một số kỹ sư có thể kiếm được gấp mười lần thậm chí gấp trăm lần con số đó, nhưng số lượng người thì hiếm như gấu trúc. - Cậu không hiểu đâu, cho dù cậu bán 50, những người bình thường đó cũng không đủ khả năng chỉ trả/
Phương Trường từ tốn nói.
- Đã như vậy, tại sao không bán đắt một chút? Những người có khả năng mua đương nhiên sẽ mua, những người không mua được thì chúng ta có giảm giá họ cũng không.
Nghị luận, chỉ cân không ra khỏi bức tường đó, ai cũng phải công nhận. Hơn nữa, cửa hàng của tôi####%) L, còn có thể chạy mất sao.
Ba người nhìn nhau.
A đu...
Nghe có vẻ cũng có lý!
Nhưng giọng nói của gã này, có phải học từ Muỗi không?
Thật sự là ngày càng giống gian thương rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận