Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 130: NPC số hai lên sóng và cách chơi mới thiết lập gian hàng (1)

Chương 130: NPC số hai lên sóng và cách chơi mới thiết lập gian hàng (1)Chương 130: NPC số hai lên sóng và cách chơi mới thiết lập gian hàng (1)
Quả nhiên màn biểu diễn của người chơi không làm Sở Quang thất vọng.
Chỉ mất hai ngày, hai tay luyện kim chuyên nghiệp đã làm ra được công cụ "Bà chủ cửa hàng vũ khí" cần.
Thậm chí còn tiện tay cải tiến lò cao, giải quyết khéo léo các bọt khí tồn tại trong các xưởng đúc thép thô sơ.
Trong quá trình hoàn thành đồ đúc, trong đó bao gồm một thanh đao, một công cụ tiện và một cái dao tiện.
Tuy chỉ là đồ đúc nhưng độ chắc chắn vẫn rất đáng tin, chú ý bảo trì bảo dưỡng thì vài tháng là không vấn đề gì.
Ngoài cái đó ra, còn có một bộ đinh ốc, thanh thép, thước cặp có ren hai rây được lắp lại từ bánh răng phế liệu, một mặt của thước cặp được gắn vào máy tời có trục truyền lực và một chuôi nắm bàn kéo.
Thứ này có thể thông qua bánh răng biến sức xoắn chuyển hóa thành lực đẩy ngang, và mỗi khi tời quay 1 thang có thể đẩy bệ dao trên thước cặp theo phương ngang một milimét.
Mặc dù máy tiện kiểu này hiệu suất kém hơn máy tiện điện nhưng vẫn có thể được sử dụng khi gia công các điều khiển với độ chính xác có thể chấp nhận được.
Điều duy nhất Sở Quang có thể bất lực phàn nàn, chỉ sợ chỉ có ID của hai vị huynh đệ hoàn thành nhiệm vụ này thôi.
Một vị tên là [Ai Ngửi Chân Của Tôi] , một vị tên là ([Á Tôi Muốn Đi Vệ Sinh] .
Đều là tên nhảm nhí gì vậy trời...
Tóm lại theo đơn hàng trước cửa nhà kho căn cứ, hai người họ nhận được tổng cộng 80 đồng bạc, trung bình mỗi người chia nhau là 40.
Theo kế hoạch của hai người, trước tiên hai người dự tính đóng góp một tuần cống hiến, tranh thủ sớm ngày tiết kiệm được 2000 điểm, mua một mảnh đất trước viện điều dưỡng.
Phần thưởng của việc chế tạo công cụ đã khiến họ nếm được thứ ngon ngọt.
Bọn họ tính toán đến lúc đó sẽ mở phòng làm việc, chuyên luyện kim và rèn. "... Những dụng cụ này đã đủ chưa?" Trước tiệm vũ khí, Sở Quang đặt chiếc giỏ gỗ đựng đồ kim loại lên bàn trước mặt Hạ Diêm.
Hạ Diêm xem xét dụng cụ có trong giỏ, miễn cưỡng gật đầu.
"Cũng xem như là tạm được. Có những công cụ này, ít nhất làm đạn sẽ không có vấn đề gì. Nếu có thể xử lý được ống thép liền, tôi có thể giúp anh chế tạo một số súng trường nòng sắt đơn giản... Những thứ này là anh mua sao?"
"Những người chơi làm."
"Bọn họ làm?" Hạ Diêm ngạc nhiên liếc nhìn Sở Quang,'Không ngờ người của anh cũng có tay nghề này."
Sở Quang cười nói.
"So với thành phố Boulder thì như thế nào?"
"Thành phố Boulder rất lớn, phải xem anh muốn so với ai."
Hạ Diêm vừa xếp thước cặp lên bàn gỗ vừa thản nhiên nói.
"Nơi đó không nghèo như chúng ta, còn có quân đội chính quy được trang bị đến tận răng- Lực lượng dân quân thành phố Boulder. Bọn họ có áo giáp bọc thép, máy bay hai động cơ, máy bay không người lái truy cập bằng thần kinh, nửa xích xe chỉ viện, cùng với một thứ tôi không thể nói ra."
"Ồ? Mạnh như vậy à" Sở Quang cười nói/Vậy tại sao không thấy họ đến chiến nơi này."
"Ai biết được, có lẽ không có hứng thú, vốn dĩ nông thôn cũng không có gì hay ho."
Hạ Diêm trả lời mập mờ.
Thật ra cô còn chưa nói hết câu. Mặc dù lực lượng dân quân thành phố Boulder có một số thứ rất tốt, nhưng hiển nhiên không phải tất cả dân quân đều được trang bị đến tận răng.
Ví dụ áo giáp điện, theo như cô biết, toàn bộ dân quân chỉ có hai hàng đơn vị mà thôi, hơn nửa trong số đó đều là hàng nhái kém chất lượng sau chiến tranh, máy móc và vũ khí đều tương đối lạc hậu.
Chỉ có một số ít bộ phận là thiết bị trước chiến tranh vẫn chưa bị hỏng, nguồn điện là một pin nhiệt hạch He3.
Còn máy bay không người lái gì đó, phi cơ, xe chỉ viện linh tinh gì đó nghe thì có vẻ đáng sợ, nhưng thực tế có ý nghĩa uy hiếp lớn xa so với chiến đấu thực tế.
Nhất là chiến đấu trên đường phố với khoảng cách tiêu cực, bia đỡ đạn luôn là sự lựa chọn ưu tiên hàng đầu. Ở những xóm nghèo trong thành phố Boulder, từ trẻ con đến binh lính chỉ cần 13 năm, và "chi phí bảo trì" không gì khác hơn là một hỗn hợp dinh dưỡng mà gián, nhện và chuột có thể làm ra.
Mặc dù từ trước đến giờ Sở Quang chưa bao giờ tin nửa lời người này nói, nhưng những thiết lập thú vị này ngược lại có thể bổ sung tại kho dữ liệu trên trang web chính thức.
Mặc kệ là người chơi đám mây (những người chơi hiểu trò chơi theo cách gián tiếp như hình ảnh, thảo luận, ... chứ chưa trực tiếp tham gia trò chơi) hay là người chơi đều rất thích loại hình này. ...
Thời gian chạng vạng tối.
Các người chơi lần lượt trở về tiên đồn.
Sở Quang chú ý tới khoảng trống trước cổng bắc tiền đồn, thế mà đã xuất hiện nhiều quầy hàng do người chơi bày bán.
Và một trong những quầy hàng nóng nhất chính là Nha Nha.
"Bán nấm đây, nấm tươi ngon đây, mọi người đi qua xin đừng bỏ lỡ."
"Sau một ngày làm việc, không phải nên nấu một nồi lẩu nấm để tự thưởng cho sự cố gắng của mình sao?"
"Rất thơm đó!"
Bởi vì không có cách nhận nhiệm vụ từ NPC, mỗi lần đói bụng Nha Nha không thể không biết xấu hổ đi ăn chực được, chỉ có thể lựa chọn bày hàng quán.
Trừ bỏ số nấm cần hoàn thành trong nhiệm vụ trừng phạt, cô nàng để lại cho mình khoảng hai mươi cân với tâm lý bán thử, bày lên quán rồi bắt đầu rao.
Các người chơi đi ngang qua rất nhanh vây quanh lại đó.
"Cái nấm này có thể ăn được sao?"
"Có chín chưa?”
"Đực hay cái?" "Dị ứng có thể ăn được không?"
"Ăn vào có thấy được người tí hon không?"
"Có thể ăn được có thể ăn được, thấy được thấy được- a không đúng không đúng, không nhìn thấy được! Không tin mọi người nhìn xem!" Nha Nha cầm nấm bỏ vào miệng nhai nuốt, nhảy nhảy tại chỗ biểu thị mình còn sống, không có rớt mạng hay là choáng đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận