Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 375: Pháo kích và thương vong (2)

Chương 375: Pháo kích và thương vong (2)Chương 375: Pháo kích và thương vong (2)
Xuất phát từ thói quen, hắn vẫn hỏi một câu.
- Không sao chứ?
Đằng Đằng gần hít thở không thông cuối cùng cũng tránh ra, tóc rối bời, mặt đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn Nha Nha, Nha Nha thiếu chút nữa tiễn cô đi.
- Cô làm gì! tôi tôi, tôi, suýt nữa đã chết ngợp.
Tuy nhiên, sau này là hoàn toàn không có ý thức.
Giờ phút này lực chú ý của Nha Nha đã hoàn toàn bị gương mặt nghiêng cùng bóng lưng đẹp trai kia đoạt đi, chỉ lo gật đầu như gà con, âm thanh lắp bắp đều biến sắc.
- Không, không sao đâu! Quản lý đại nhân, Nha Nha sẽ không chết, ngược lại là ngài, cái kia... Không có bị thương, phải không?
Sở Quang thản nhiên cười cười.
Đùa thôi.
Nếu điều này có thể làm tổn thương hắn...
Hắn sẽ không đứng ra giúp đỡ.
Lấy cảm giác 12 điểm của mình cùng với sự nhanh nhẹn 11 điểm, hơn nữa tốc độ mà ngoại cốt cung cấp gia tăng, nếu chạy nhất định là có thể chạy thoát.
Trên thực tế, khi đạn pháo thứ nhất rơi xuống bên cạnh tiểu đội Ngưu Mã, Sở Quang đã có phán đoán sơ bộ cho uy lực của vụ nổ.
Thuốc nổ phải là thuốc nổ thông thường, lượng thuốc ước tính 2 - 3 kg, bán kính sát thương ước tính khoảng 10 mét.
Đương nhiên, uy lực của mảnh đạn cũng không dễ nói, vận khí không tốt bị cạo không chết cũng tàn.
Vì thế khi cảm giác được phát đạn pháo thứ hai hướng bên này đánh tới, Sở Quang dứt khoát cũng không nằm xuống, trực tiếp rút búa sau lưng chỉ về phía trước, mở ra 'Tường thuẫn. Điểm rơi cách đó 12 mét.
Luồng không khí được giải phóng bởi áp suất cao hoàn hảo chống lại sóng xung kích và mảnh vỡ được tạo ra bởi vụ nổ.
Không chỉ cứu được quần áo Đằng Đẳng thật vất vả mới làm ra được, Witt đứng ở bên cạnh cũng bị hắn cùng nhau cứu xuống.
Phần nhân tình này, sẽ có cơ hội dùng được.
- Khụ! Khụ khụ... Cảm ơn ngài, ngài đã cứu mạng tôi.
Lúc đạn pháo rơi xuống, Witt cảm giác tim đập thình thịch, thẳng đến khi một luồng kình phong mang theo cát rót vào miệng hắn, mới đánh thức hắn.
- Không cần khách khí.
Nhìn hai hố đạn trong doanh trại, còn có người chơi nhỏ một bên ngã trên mặt đất, biểu tình Sở Quang nặng nề nhìn chằm chằm hắn, tiếp tục hỏi.
- Tôi muốn biết rốt cuộc đây là xảy ra chuyện gì?
Witt nuốt nước bọt, khẩn trương nói.
- Tôi không biết, tôi đang liên lạc với phòng hậu cần, nhưng đồng nghiệp vẫn chưa trả lời tôi. Có lẽ đã lúc này bọn họ cũng luống cuống tay chân, có thể cho tôi chút thời gian không?
Sở Quang gật gật đầu.
- Cái này trước không vội, cứu chữa người bị thương quan trọng hơn.
Tâm tình của Witt trâm xuống, vội vàng nói.
- Tôi đến giúp ngài!
Sở Quang vội vàng khuyên nhủ:
- Cậu mau đi liên lạc với đồng nghiệp của cậu đi, chúng ta bên này ứng phó được.
Không ngờ sẽ bị từ chối, Witt sửng sốt một chút, nhưng vẫn gật đầu.
- Được...
Bên cạnh một hố bom nổ khác.
Thân hình dày của Nhục Sơn Đại Mô Mô mở ra, lôi Cái Đuôi và Tư Tư ra khỏi ngực, vẻ mặt đầy sợ hãi.
- Các cô cẩn thận một chút nha.
Tuy rằng cô cũng rất sợ hãi, nhưng vẫn theo bản năng ôm hai người bên cạnh, dùng lưng rộng rắn chắc của mình và lông thú chặn mảnh đạn bay tới.
Lông gấu màu trắng dính đầy máu, nhưng cũng không đau, tốc độ khôi phục của người chơi dị chủng rất nhanh, có lẽ đã trong chốc lát sẽ khép lại.
Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên kể từ khi cô bước vào trò chơi mà bị thương.
- Tôi cảm thấy cô lo lắng là dư thừa, A Vĩ vừa rồi rõ ràng là định nằm xuống hố đạn.
Tư Tư xoa xoa mặt mình, đoan trang chỉnh lý lại mái tóc dài đang rối bời.
- Thuận tiện nhắc tới, Tư Tư cũng cảm thấy hành vi cô là dư thừa.
Quả nhiên, vừa dứt lời, bên cạnh truyền đến Cái Đuôi hổn hển la hét.
- Không! Không chết! Bắn thêm một lần nữa đi.
Tư Tư thở dài, kéo Cái Đuôi đang vung quyền.
- Đuôi mau dừng tay, như vậy quá giả.
Nhục Sơn Đại Mô Mô: QAQ.
Nó xảy ra rất đột ngột.
Tuy rằng hai giờ trước đã có tiếng báo động, nhưng ai cũng không ngờ lúc chuông báo động vang lên chuyện gì cũng không có, qua hai giờ sau đạn pháo rơi xuống.
Hai quả đạn pháo rơi xuống trại, làm bị thương hơn 10 người, trong đó có 2 người tử vong tại chỗ.
Cờ Lê đứng họ khá xa, may mắn không bị ảnh hưởng. Khai Thác Giả hào bên kia chỉ có một mình Witt ở trong doanh địa, bị Sở Quang ra tay cứu được.
Chỉ có người chơi bị thương.
Điều bất ngờ chính là, tiểu đội Ngưu Mã ở gần điểm rơi đạn pháo, ngược lại chỉ bị thương nhẹ.
Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng. Người chơi cảm giác cao nhất trong đội của họ, bốn người phối hợp lại rất ăn ý, cơ hồ Dạ Thập vừa cảnh báo, ba người còn lại lập tức cùng hắn tản ra nằm sấp.
Tồi tệ nhất là Cai Thuốc...
Tiểu tử này cách trung tâm vụ nổ năm thước, phương hướng nằm ngửa còn sai, trực tiếp nhào về phía điểm rơi, oanh một tiếng ngay cả thi thể cũng không tìm thấy.
Bên cạnh hố đạn, nhìn nửa chân bị cháy, Dạ Thập nhịn không được đập đầu lưỡi.
-... Tôi nghỉ ngờ anh ta bị anh Quang nhắm vào.
Cuồng Phong võ võ tro bụi trên quần áo, sau khi nhìn thoáng qua thảm trạng kia, không nhịn được dời tâm mắt ra.
- Cái này cũng quá đặc biệt sao? Người vừa vào game đã không còn.
Lão Bạch thở dài nói.
- Tuy nhiên bồi thường 100 bạc cũng không phải chuyện xấu, huynh đệ này ngay cả gạch cũng không cần chuyển, vừa online trực tiếp có thể mua một khẩu súng trường. Tại sao chúng ta phải trốn?
Vẻ mặt Dạ Thập ngây thơ.
- Đúng vậy. Sao ta lại trốn.
Thiếu chút nữa đã nhận được trợ cấp.
Phương Trường võ võ bả vai cậu, nói:
- Trốn cũng được, chẳng may trong vòng bốn ngày không sống được, quyền thăm dò ưu tiên của chúng ta không phải bị người khác vỗ đi sao?
Nghe được những lời này, Dạ Thập một giây trước còn đang hối hận, lúc này cũng phản ứng lại.
- Hí... Anh nói như vậy, hình như có chút đạo lý, may mắn đặc biệt không chết.
Cuồng Phong gật đầu.
- Nếu không xác định khi nào BUG có thể sửa chữa, trợ cấp đó đối với người mới mà nói tương đối kiếm được, đối với chúng ta mà nói là bình thường.
Lão Bạch: - Quả thật.
Trung tâm doanh trại.
Một đám người chơi lăn trên mặt đất kêu rên, cảnh tượng kia kêu thảm, quả thực người nghe thương tâm, thấy rơi lệ.
- Tôi cảm thấy tôi không thể nữal
- Đầu, đầu tôi, đau quát! Đó là một chứng chấn động đạn! Làm bổ tôi đi
- Cậu có thể diễn xuất ra hồn một chút hay không? Trò chơi này sẽ đau đầu.
- Mẹ kiếp, quên mất!
- Lấy VM của tôi... Mang nó trở lại cho tôi.
- Mẹ kiếp! Cậu chỉ bị chút xíu ở chân, có cần phải vậy không? Tôi nhìn không nổi nữal
- Nói rốt cuộc là cái gì nổ tung! Kẻ thù đâu? Các anh em, cầm lên vũ khí đi thông bọn chúng thôi!
Sở Quang nhìn không nổi nữa, đá mấy người chơi đang hồ nháo logout bình tĩnh hai giây, chờ sau khi online lại thành thật.
Lúc này, Lu Yang mặc áo giáp động lực, từ phương hướng Khai Thác Giả đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận