Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 122: Hệ thống kinh tế của Đất Hoang OL (3)

Chương 122: Hệ thống kinh tế của Đất Hoang OL (3)Chương 122: Hệ thống kinh tế của Đất Hoang OL (3)
Nhìn Nha Nha ăn như hổ đói, Đằng Đằng không nhịn được mà cười nhạo cô, thở dài một tiếng rồi nói.
"Từ mai trở đi, cô phải chăm chỉ kiếm tiền, tôi không thể cứ nuôi cô mãi được."
Nha Nha cảm động mà ôm Đằng Đằng một cái.
"Đằng Đẳng, cô chính là thiên sứ mài"
Nhìn thấy hai hàng nước mắt lưng tròng của Nha Nha, Đằng Đằng với khuôn mặt bị bóp méo thở dài, luồn ra khỏi từ dưới hai cánh tay của Nha Nha với khuôn mặt đỏ ửng.
"... Cô cứ nói mấy câu ngu ngốc"
Sắc trời dân dần trở nên tối hơn.
Sở Quang đang đi bộ trong căn cứ để tuần tra lãnh thổ của mình cũng tình hình của người chơi.
Mặc dù đại đa số người chơi đều muốn đợi thêm một lát, thế nhưng lại đợi thêm hai tiếng nữa là bên kia sẽ chuyển sáng, công nhân tắm rửa thu dọn một chút là phải ra ngoài đi làm.
Sở Quang nghĩ cũng không còn sớm, đang định gọi bọn họ tập hợp, thì ngay lúc này, cửa bắc của căn cứ vang lên tiếng gõ cửa.
Một đám người chơi nhìn về phía cửa, Sở Quảng tay phải cũng vô thức cầm khẩu súng lục trong túi, nhưng ngay sau đó đã nhả ra.
Thông qua danh sách người chơi, ở bên ngoài có lẽ là Rác Rưởi
Nhìn hai người chơi gân mình nhất, Sở Quang ra lệnh.
"Phương Trường, Lão Bạch, các anh đi mở cửa đi."
"Vâng!"
Phương Trường và Lão Bạch chạy chậm tới, nhấc cái chốt đang mắc trên cánh cửa, rồi cùng nhau kéo cánh cửa gỗ ra thành một khe hở.
Phương Trường và Lão Bạch giật mình sợ hãi khi nhìn Rác Rưởi bước vào qua khe cửa. "ÐĐM"
"Người anh em, anh sao vậy?"
Máu!
Toàn thân đều là máu!
Mặc dù có một số vết thương đã lành, nhưng hầu hết đều là vết cắn hoặc vết thương từ súng mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Nhìn thấy bộ dạng của Rác Rưởi, lông mày Sở Quang hơi nhăn lại, anh ấy có lẽ đã đoán được tên này đã gặp phải chuyện gì.
May mắn thay, nếu như đối phương coi đó là loài biến dị, hơn nữa nó không ngon cho lắm, thì khả năng đuổi theo sẽ không cao.
Không thèm để ý đến vết thương trên người mình, Rác Rưởi bước nhanh đến trước mặt người quản lý, thở hổn hển nói.
"Trại của bọn cướp! Cách công trường bỏ hoang khoảng 2 km về phía bắc, và cách chúng ta khoảng 3 đến 4 kmI Ở đó có một nhà máy sản xuất lốp xe!"
Dạ Thập không nhịn được mà hỏi,/'Anh đã đánh nhau với họ?"
"Không không, tôi thề là tôi không có đụng chạm gì bọn họI"
Rác Rưởi vội xua tay thanh minh, liếc nhìn người quản lý rồi nói tiếp: 'Lúc đó tôi định rút lui, nhưng lại tình cờ đụng phải đội tuần tra của bọn họ ... nhìn nhanh thì thấy có ba người."
Dạ Thập: "Và sau đó anh đánh nhau với họ?”
Rác Rưởi ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác
"Ư... bị đụng phải, không còn cách nào nữa."
nhìn dáng vẻ của tên này chắc là đánh thua rồi.
Nhưng cũng không lạ lắm, đội tuần tra ba người chắc có mang theo một con chó, và vết cắn trên người của anh ta có lẽ là từ đây.
Mặc dù anh chàng này có lợi thế tuyệt đối về dữ liệu bảng điều khiển, nhưng chiến đấu với những tên cướp lão luyện kinh nghiệm phong phú, hẳn sẽ bị đánh tới mức không còn gì.
Có thể chạy về được cũng là may mắn rồi. "Phía bắc có nhà máy sản xuất lốp xe, tôi biết." Sở Quang gật gật đầu, nhìn Rác Rưởi nói,'Anh trở về khoang hồi sinh nghỉ ngơi trước đi."
Khoang hồi sinh có chức năng đẩy nhanh quá trình hồi phục các mô tế bào ở những mô nhân bản vô tính tự tổng hợp. Cộng thêm các thuộc tính thể chất của Rác Rưởi, có thể sẽ không mất quá nhiều thời gian để khỏe lại.
"Vâng, thưa quản lý." Nói xong, Rác Rưởi lắc lắc cái đuôi, khập khiễng đi về phía viện điêu dưỡng.
Trên đường đi, rất nhiều người chơi chú ý đến tính trạng của anh ấy, thì thầm to nhỏ với nhau
"Anh ấy có vẻ thương nặng!"
"Thấy bảo là phát hiện được doanh trại của bọn cướp!"
"Doanh trại của bọn cướp?! Thế là mở ra một phó bản mới rồi hải"
"Giỏi vậy!"
Má ôi, thế là phải mau mau gom tiền lại và mua một khẩu súng thôi!"
"Aiya, do dự thật, nên mua đất trước hay mua súng trước đây?"
"Thôi đừng hâm nữa, trước mắt phải chuyển gạch đã."
Rõ ràng là những người chơi này không hề nhận ra sự nan giải của vấn đề mà ngược lại còn hưng phấn mà ở đó bàn luận.
Điều này cũng không thể trách họ được.
Dù sao đối với bọn họ đây chỉ là một trò chơi.
Chỉ có Sở Quang với tư cách người quản lý, là lông mày khẽ giật.
Phía bắc là trại cướp, phía đông là hang ổ của dị nhân, phía tây là Lăng Hồ, và phía nam là khu vực hoạt động của những người sống sót trên phố Bethe và nông trường Bố Lãng
Vị trí của tiền đồn thực sự không tốt lắm, không gian phát triển bị hạn chế bởi những vị trí nguy hiểm.
"Dù là bọn cướp hay dị nhân."
"Muốn phá vỡ cục diện, chỉ có cách là đánh một trận..." Sở Quang đã suy nghĩ xong nội dung của sự mở rộng tiếp theo là gì rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận