Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 704: Cái trò chơi này ngay cả Screenshots đều phải tốn tiền? !(1)

Chương 704: Cái trò chơi này ngay cả Screenshots đều phải tốn tiền? !(1)Chương 704: Cái trò chơi này ngay cả Screenshots đều phải tốn tiền? !(1)
- Hả?
Hạ Diêm nghe xong thì bối rối, nhưng Sở Quảng đọc được rằng những người chơi này đang có ý định gửi tiên một cách bừa bãi.
Bất quá...
Chuyện này liên quan gì đến mình chứ?
Các người ám chỉ A Quang, liên quan gì đến Thự Quang của tôi chứ?
Như chúng ta đã biết, để chăm sóc trải nghiệm của người chơi mới, bất kỳ trò chơi trực tuyến nào cũng đều có cơ chế đuổi kịp phiên bản, còn 'lạm phát chỉ số chỉ là một trong vô số quân bài trong tay nhà thiết kế.
Tuy nhiên, điểm xuất phát của Sở Quang khi in tiền lại không giống với các nhà thiết kế game khác, hắn in tiền theo kế hoạch dựa trên tổng giá trị sản xuất của người chơi và NPC, cân bằng thu nhập giữa các nhóm khác nhau.
Nhờ có siêu máy tính với lực lượng tính toán chưa xác định được chôn dưới nơi trú ẩn và các thiết bị VM được Hộp đen sản xuất vô hạn.
Nếu không có hai công nghệ đen này cùng sự trợ giúp của Tiểu Thất, muốn hoàn thành những công việc này thì không phải chỉ cân động miệng là xong.
Sở Quang đã tính toán sơ bộ, ít nhất phải chuyển 10% thậm chí là 20% lực lượng lao động thành nhân viên hành chính thì mới có thể duy trì hoạt động của hệ thống quản lý này.
Chuyển sang thuật ngữ mô tả của trò chơi mô phỏng kinh doanh thì, nhờ có công nghệ 'Chính quyền tương lai' của nơi trú ẩn 404, người quản lý chỉ cần chưa đến 150 nhân viên hành chính cấp cơ sở chỉ được đào tạo trung cấp hoặc thậm chí là sơ cấp để duy trì 'nụ cười' của gần 2000 cư dân thường trú và 1500 người chơi.
Ai còn dám nói nơi trú ẩn 404 không có công nghệ đen nữa?
Công nghệ đen này so với phản ứng tổng hợp có kiểm soát thì điểm khác biệt duy nhất có lẽ là không quá rõ ràng, mức độ ép buộc hơi yếu một chút.
Tiểu Ngư đứng bên cạnh tò mò nhận ra những chữ trên câu đối. Sở Quang nhìn cô mỉm cười nói.
- Nói mới nhớ, các cô không có Tết sao?
Tiểu Ngư lắc đầu như chong chóng.
- Không có đâu!
Sở Quang lờ mờ nhớ ra Tiểu Ngư đã từng nói với mình.
Phố Bethe chỉ có sinh nhật của trấn trưởng cũ và con cái của ông tôi mới tổ chức lễ kỷ niệm, hơn nữa chủ yếu là gọi người dân trong thị trấn đến làm công không công và thu tiền quà, vì vậy không ai thích lễ kỷ niệm.
Có được như bây giờ, cùng mọi người quây quần bên nhau để ăn mừng vì cùng một điều hạnh phúc, đối với Tiểu Ngư dường như chỉ là một giấc mơ.
-.. Vào thời điểm này năm ngoái, phía Nam sẽ luôn có tiếng nổ lớn, đôi khi có thể nổ cả đêm.
Tiểu Ngư nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên nói:
- Giống như sấm sétI
Phía Nam... Nói đến hẳn là gần vành đai ba phía Tây?
Ở Công viên đất ngập nước Lăng Hồ bên này thì không nghe thấy, nhưng nếu ở Phố Bethe thì có thể nghe thấy tiếng súng từ đó vọng lại.
Sở Quang tò mò hỏi tiếp.
- Thường thì sẽ kéo dài trong bao lâu?
- Nếu nhanh thì một tuần là kết thúc, chậm thì có thể mất cả tháng.
Suy nghĩ nghiêm túc một lúc, Tiểu Ngư gật đầu thật mạnh, khẳng định nói.
- Năm nay chắc sẽ muộn hơn, Tiểu Ngư chưa từng thấy sương mù lớn như vậy ở ngoại ô phía Bắc!
Vài ngày trước, chỉ cần ra khỏi nơi trú ẩn là cô bé đã đeo mặt nạ phòng độc.
Cô ấy sắp phát điên rồi.
Trước đây chưa bao giờ nghiêm trọng như vậy. Sở Quang gật đầu, trầm ngâm nói.
- Có vẻ như sự lan truyền của bào tử mang tính khu vực...
Mặc dù thủy triều ở ngoại ô phía Bắc đã rút sớm, nhưng Sở Quang vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
Do ngoại ô phía Bắc đã giải quyết được cuộc khủng hoảng thủy triều một cách thần kỳ trước Thành Cự Thạch, cộng với các hoạt động tích cực của Thư Vũ do Sở Quang cử đến thành Cự Thạch, gần đây có rất nhiều thương nhân từ Thành Cự Thạch bị thu hút đến, dắt mấy con bò hai đầu đi về ngoại ô phía Bắc.
Cổng phía bắc của thành phố Thanh Tuyền 'hướng ra vùng hoang dã, chưa bao giờ nhộn nhịp như vậy.
Đặc biệt là khi những thương nhân đó phát hiện ra rằng tác phẩm nghệ thuật' của quán bar Nữ Hoàng Bóng Đêm lại được sản xuất ở đây, thì họ đều phát điên lên ngay lập tức.
Ngoài các tác phẩm nghệ thuật, tơ Ma Quỷ và Lá tinh thần là ba báu vật thỏa mãn trí tò mò của các LSP (*), thì còn rất nhiều thứ tốt khác ở đây.
(* LSP: chỉ người háo sắc — ngôn ngữ giới trẻ Trung Quốc phổ biến)
Chẳng hạn như cao dinh dưỡng Didiwei, gần như đã được các thương nhân ở Thành Cự Thạch mua hết!
Giá bán buôn là 299 bạc một tấn, theo tỷ giá hối đoái hiện tại, quy đổi ra chỉ còn chưa đầy 150 viên chip, so với giá xuất xưởng 300 viên chip một tấn của Công ty thương mại Duy Giai, mua ở đây và nhặt miễn phí có gì khác biệt không?
Không phải sao?
Hơn nữa không chỉ giá rẻ mà chất lượng cũng không suýt chút nữa nào.
Ban đầu, giám đốc nhà máy Didiwei còn định tự thành lập một đội thương nhân, chở hàng đến Thành Cự Thạch để bán, nhưng sau đó phát hiện ra rằng hoạt động này hoàn toàn không cần thiết.
Chi phí của hắn đã giảm xuống còn khoảng 140 bạc một tấn, các đơn hàng đổ về liên tục đến mức phải xếp hàng đến ba tháng sau, hắn chỉ cần cố gắng sản xuất thì sẽ có lợi nhuận gấp đôi, vậy thì còn phải lo lắng gì nữa? Có số bạc đó, không bằng đầu tư thêm một vài đội săn bắn đến rìa tuyến đường vành đai số năm để quét sạch, thu nhập từ việc nhặt rác hoàn toàn có thể cân bằng được chỉ phí đạn dược.
Làm xong là xong.
Lợi nhuận đồi dào như vậy, ngay cả Lister cũng phải đỏ mắt.
Bộ ngoại cốt KV-1 và pin hydro rắn kiếm tiền là kiếm tiên, nhưng tỷ suất lợi nhuận thực sự không bằng loại đồ chơi không mấy bắt mắt như cao dinh dưỡng.
Các băng đảng ở khu ổ chuột trước cửa Thành Cự Thạch sẽ mua thứ này, và những người nông dân ở phía nam cũng sẽ mua với số lượng lớn.
Chỉ cần 200g là có thể không bị đói bụng, tăng gấp đôi lượng thức ăn là có thể no bụng, dùng để cho nô lệ và gia súc ăn là thích hợp nhất.
Ngoài tác phẩm nghệ thuật và cao dinh dưỡng được bán hết, còn có mặt nạ chống độc của Muỗi, xe đạp và mũ sắt của Nhà máy thép số 81, nước khử trùng của Nhà máy hóa chất và một số đồ chơi nhỏ vừa rẻ vừa hữu ích.
Súng trường tấn công liềm LD-47 không được các thương nhân ở Thành Cự Thạch hoan nghênh, nhưng không ngăn cản được những người lính đánh thuê yêu thích nó.
Tỷ lệ hỏng hóc thấp, bảo dưỡng dễ dàng và lực lượng đủ mạnh.
Cộng thêm ưu điểm lớn nhất là giá rẻ, đã đủ để họ mở ví, đổi viên chip lấy bạc, rồi cầm bạc đến chỗ bà chủ Hạ tiêu dùng.
Ngoài những ông lớn kiếm được thịt mở xưởng, thì những người chơi nghề sống ở phố Bắc chắc chắn là sướng nhất.
Trước đây, những người lính đánh thuê đi theo đoàn thương nhân của Lister từ Thành Cự Thạch đến, không có mấy người tiêu dùng ở các quầy hàng của họ.
Tuy nhiên, gần đây, những người lính đánh thuê đến từ Thành Cự Thạch này dường như đột nhiên trở nên giàu có, chỉ tiêu rất mạnh tay khiến người ta kinh ngạc.
Ngay cả khi giá mì tăng từ 5 bạc lên 6 bạc, vẫn có người mua.
Súp nấm giá 4 bạc một bát được đánh giá rất cao, thơm ngon, giải ngấy lại dễ uống, quan trọng nhất là bà chủ xinh đẹp, nói chuyện lại dễ nghe, người xếp hàng cứ nối đuôi nhau.
Những thương nhân và lính đánh thuê từ xa đến không chỉ kích thích một thủy triều tiêu dùng, mà còn mang đến không ít những món đồ tốt do Thành Cự Thạch sản xuất.
Hàng hóa mà những thương nhân này bán rất đa dạng, từ vũ khí đến đồ dùng sinh hoạt, đủ loại.
Trên thực tế, Thành Cự Thạch là nơi tập trung của những người sống sót lớn tuổi đã hoàn thành công nghiệp hóa từ rất lâu trước đây, năng lực công nghiệp mạnh hơn nhiều so với nơi trú ẩn số 404.
Mô hình phát triển nơi phần lớn vay mượn thành Lý Tưởng của doanh nghiệp, điều này có thể thấy được từ 'sự sùng bái hàng hóa' của tầng lớp thượng lưu trong thành phố đối với thành Lý Tưởng từ văn hóa đến hàng hóa.
Ý tưởng thiết kế bộ ngoại cốt KV-1 bắt chước theo dòng máy khai thác, súng trường tấn công X-2 loại Ong Đực bắt chước theo súng trường tấn công G9 Thiên nga đen, họ bắt chước 'những người thừa kế di sảncủa Bờ Đông ở nhiều lĩnh vực.
Các nhà máy ở Thành Cự Thạch không sản xuất được hydro kim loại, nhưng có thể sản xuất hydro rắn cấp hai, không sản xuất được động cơ nhiệt hạch để dẫn động pháo đài trên bộ, nhưng có thể chế tạo động cơ đun sôi nước vừa nhỏ gọn vừa rẻ.
Sở Quang thừa nhận, dù là vê dân số hay năng lực công nghiệp, thì nơi tập trung những người sống sót ở ngoại ô phía Bắc và Thành Cự Thạch đều có khoảng cách không nhỏ, khi sự giao lưu và hiểu biết lẫn nhau của đôi bên đạt đến một mức độ nhất định, thì ma sát có lẽ là khó tránh khỏi.
Tuy nhiên, ngay cả khi mối quan hệ xấu đi đến mức chiến tranh toàn diện, thì cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.
Ngay cả khi ngày mai xảy ra chiến tranh, cũng không ngăn cản được hắn vặt lông cừu của họ hôm nay.
Để bảo vệ ngành công nghiệp nơi và tăng cường xuất khẩu, Sở Quang đã điều chỉnh tỷ giá hối đoái từ bạc sang viên chip từ 1:2 thành 2:1 ngay từ khi cho phép Lister vào lập nhà máy, đồng thời phân biệt và hạn chế từng loại là hạn mức ngoại hối của cá nhân và doanh nghiệp. Như vậy, người chơi sẽ thấy mua bộ khung ngoại cốt KV-1 từ cửa hàng NPC sẽ rẻ hơn nhiều so với việc đến Thành Cự Thạch để mua hàng nhập khẩu.
Và tương tự như vậy, lợi nhuận thu được khi xuất khẩu sản phẩm từ Bắc Giao đến Thành Cự Thạch cũng sẽ cao hơn nhiều so với việc chỉ kéo đến chợ bán.
- Tôi chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy.
Kho của tiền đồn.
Nhìn vào đống tiền đầy màu sắc trong hộp, lão Charlie đã thốt lên một câu cảm thán chân thành.
Mặc dù cùng là Áo Xanh của nơi trú ẩn, nhưng sống ở Thanh Tuyền nhiều năm như vậy, ông đã quen với cuộc sống ở đây.
Một đống đồ giá trị như vậy bày ra trước mặt, nói là không có chút cảm giác choáng ngợp nào thì là không thể.
Sở Quang cười nhạt nói.
- Tên đỉa già đó không có sao?
Lão Charlie biết Sở Quang đang nói đến ai, khẽ nói.
- Ông ta chỉ ở mức người giàu bình thường thôi.
Mệnh giá tiền xu của Thành Cự Thạch rất nhiều, phổ biến nhất là màu trắng, cũng là loại tiền tệ lưu hành rộng rãi nhất ở những nơi ngoài Thành Cự Thạch.
Ngoài ra còn có loại màu đỏ tía mệnh giá 5, màu xanh lá mệnh giá 25 và màu đen mệnh giá 100.
Những loại tiền xu có mệnh giá lớn hơn, thường chỉ có thể thấy ở Nội thành, nhưng những người ở đó chủ yếu giao dịch bằng thẻ, rất ít khi bỏ tiền xu có mệnh giá lớn hơn 100 vào túi để khoe khoang.
Vừa không dùng làm tiền lẻ, vừa không có mấy ai có thể trả lại.
Ông đã từng thấy kho tiền của trấn trưởng cũ, cùng một chiếc hộp như vậy, người đó có ba chiếc, nhưng chủ yếu là những đồng tiền xu màu trắng rẻ nhất.
Không giống như chiếc hộp này, thậm chí có thể nhìn thấy cả màu đen. Sở Quang cười hỏi.
- Số tiền này đủ để trở thành người giàu có ở Thành Cự Thạch không?
Charlie suy nghĩ một lúc, đưa ra một câu trả lời nghiêm túc.
- Tôi chỉ đến đó vài lần, nhưng nếu là cuộc sống xa hoa mà tôi hiểu thì số tiền này hẳn là quá đủ.
Sở Quang cười mà không nói gì.
Dừng lại một lúc, hắn hắng giọng.
- Tôi định thành lập một hội buôn, tổ chức một số đoàn buôn để triển khai giao thương với những khu định cư của những người sống sót khác, đồng thời mở rộng bản đồ ảnh hưởng của chúng ta, cũng như tìm việc cho những người chơi của tôi... Ý tôi là cư dân.
Lão Charlie gật đầu.
- Đó là một ý tưởng không tệ.
Mặc dù nửa câu sau nghe có vẻ rất kỳ lạ, nhưng ông đồng ý với phần trước.
Bắc Giao phát triển đến giai đoạn này, chỉ mở rộng bản đồ lãnh thổ là không đủ, cũng không có nhiều người khai phá những vùng đất đó.
Không chỉ là vấn đề về kinh tế, chỉ khi đạt được đủ ảnh hưởng trong khu vực, Bắc Giao mới có thể có được dân số và nguồn lực để phát triển hơn nữa.
Sở Quang nhìn về phía lão Charlie, tiếp tục nói.
- Kiến thức và những nơi ông từng đến, có lẽ là nhiều nhất trong số những người tôi quen biết.
- Công việc này.
- Tôi định giao cho ông làm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận