Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 576: Nhiều người như vậy đến cùng là từ đâu xuất hiện? (2)

Chương 576: Nhiều người như vậy đến cùng là từ đâu xuất hiện? (2)Chương 576: Nhiều người như vậy đến cùng là từ đâu xuất hiện? (2)
- Thậm chí không chỉ là hỏa lực, họ chiến đấu tay đôi với chúng tôi bằng rìu và lưỡi lê, chúng tôi vẫn không phải là đối thủ của họ.
Một chút sợ hãi dần dần xuất hiện trên mặt mọi người.
Thường ngày là bọn họ chủ động lao lên để đánh sáp lá cà, sử dụng lựu đạn và đạn gây cháy để buộc quân phòng thủ ra khỏi nơi ẩn nấp, sau đó tấn công bằng lưỡi lê.
Điều này để tiết kiệm đạn hơn.
Đây là lần đầu tiên họ gặp đám người còn dữ dội hơn cả mình...
Vẫn không thể tin vào những lời này, Hà Ly vội vàng hỏi:
- Cái thứ to lớn kia thì sao? Không phải chúng ta có... Ừm... Xe tăng à?
Bọn chúng có thể bắn nổ tung những chiếc xe bán tải bọc thép, nhưng không thể làm nổ tung xe tăng, phải không?
Vu Vãn lắc đầu.
- Nó đã bị nổ tung.
Chỉ trong năm chữ, không khí xung quanh cứng lại như thể bị đóng băng.
Tất cả mọi người đang nghe đều bất giác nín thở.
Nổ tung?
Quái vật to lớn hàng chục tấn đó?
Sắc mặt Cương Nha hơi lay động, hắn đột nhiên nhớ tới thời điểm khi mình cướp bóc ở khu vực trung tâm lúc trước.
Lúc ấy bọn hắn gặp phiền toái, đánh lâu không xong một đám người sống sót trong khu quần cư.
Không biết người dân nơi đó lấy ra đại bác ở đâu, họ đã phải chịu thương vong nặng nề.
Mãi sau này, chỉ huy của họ, Hắc Xà, mới nhận được một chiếc xe tăng từ thủ lĩnh.
Đạn pháo bắn trúng chiếc xe tăng đó như gãi ngứa. Công sự phòng ngự làm cho người ta tuyệt vọng kia giống như giấy mỏng ở trước mặt bánh xích thép, bọn hắn không chút khó khăn xuyên qua từng bức tường bảo hộ, tàn sát đám cảnh vệ.
Bây giờ, có người nói với hắn rằng con quái vật thép bất khả chiến bại kia đã bị nổ tung?
Cái quái gì có thể làm nổ tung nó!?
-... Có ít nhất hai ngàn người bao vây chúng tôi, những người may mắn sống sót có khả năng được thành Cự Thạch hỗ trợ.
- Chúng tôi không phải đối thủ của họ, Sư Nha cũng vậy.
- Ngay từ đầu, đây là một quyết định tồi tệ khi nhắm mục tiêu vào họ, thậm chí nghiêm trọng hơn vì chúng ta nghĩ rằng chúng ta có thể kết thúc chiến tranh vào mùa đông.
Hai đội ngàn người!
Dám người xung quanh thì thầm, khuôn mặt của họ không chỉ có e ngại, mà đã chuyển thành sợ hãi, có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cương Nha cũng lộ ra vẻ mặt trang nghiêm.
Sau khi kiêng ky, hắn nghĩ mãi mà không rõ.
Nếu thực sự những người này mạnh mẽ như vậy, tại sao họ lại đánh với mình bất phân thắng bại trong hơn một tháng trước?
Cương Nha nhớ rất rõ, lúc đó, để hỗ trợ đội tiên phong bị bao vây, hắn chỉ mang theo một đội 100 người. Mặc dù trận chiến khốc liệt trong một ngày không thu được bất kỳ lợi ích nào, nhưng nó cũng quét sạch đội ngũ tinh nhuệ của họ.
Vào thời điểm đó, hắn không có đánh giá quá cao về lực lượng của những người sống sót trong khu vực này, căng hết cỡ thì cũng chỉ có hai đội một trăm người thôi.
Nếu hắn được cho thêm người, hắn thậm chí sẽ không cần chúa tể Hắc Xà để hạ gục nơi này.
Nhưng bây giờ, những người đã chạy trốn ở phía trước nói với hắn rằng có hai ngàn người đang bao vây họ.
Chỉ mới trôi qua một mùa đông, hiệu quả chiến đấu đã trực tiếp tăng lên một con số 0, những người này làm cái quái gì vậy?! Sinh đẻ không cần thời gian trưởng thành hả?
Tốc độ mở rộng cũng quá nhanh đi.
Cương Nha lẩm bẩm.
-... Chúng ta phải đến trấn Viễn Khuê càng sớm càng tốt, nói hết tình báo về quân địch cho cấp trên.
Hắn và Sư Nha thuộc cùng một gia tộc, cả hai đều là thành viên của Nha thị tộc, Sư Nha không sẽ không khó xử hắn.
Hà Ly, Đầu Gối Sắt và mấy tên Thập phu trưởng khác nhìn nhau, không dám nói gì.
Nói thật, sau khi nghe Vũ miêu tả, bọn họ hoàn toàn không muốn đến trấn Viễn Khê.
Họ chỉ muốn ra khỏi đây, nhanh chân thoái khỏi phía nam của tỉnh Hà Cốc, càng xa nơi đây càng tốt.......
Lối vào đường cao tốc liên tỉnh.
Các đoàn xe chở đầy vật tư đã được di chuyển đến những con đường tương đối cao.
Mặc dù một cuộc chạm trán đã nổ ra trên đường đi, quân tiếp viện do Liễu Đinh chỉ huy đã đến được tiền tuyến trước khi trời tối.
Cuộc chiến ở đây đã kết thúc từ lâu.
Người chơi thậm chí còn nhặt đá và củi để nhóm lửa, dọn sạch một khoảng trống trên đường và luộc khoai tây.
Khá nhiều người chơi là kiêm chức game thủ chuyên nghiệp hệ chiến đấu và game thủ chuyên nghiệp hệ sinh hoạt.
Ví dụ, Cà Chua Trứng Tráng.
Là một trong những người chơi kỳ cựu tham gia trò chơi từ phiên bản đầu, ha không chỉ là một đầu bếp, mà còn là một người thức tỉnh.
Nghiêng súng sang một bên, anh nhặt tuyết lên để rửa tay, sau đó bắt đầu nấu ăn.
Mùi thơm của thức ăn lan tỏa trong trại tạm thời, các người chơi không thể nhàn rỗi, xung quanh bắt đầu sống động như một lễ hội trong khoảnh khắc.
Các tù binh bị xích trói ở một bên chỉ có thể nuốt nước miếng lại không dám xin ăn. Chẳng mấy chốc, hai người chơi bịt lỗ mũi bước đến, ném một thùng đầy bột dinh dưỡng xuống đất.
- Ăn đi.
Mặc dù bột nhão bị đóng băng như đá, nhưng những người bị giam câm không hề cảm thấy ghê tởm, gần như đã đánh nhau chỉ vì mấy miếng ăn.
Một số người chơi đứng bên lê xem kịch vui, trò chuyện nói chuyện.
- Nói ra, tất cả những từ bị bị chúng ta bắt được rốt cuộc sẽ được đưa đến đâu?
- Hình như có một Ngục giam ở nông trại Trường Tồn, tôi nhớ hình như cũng có một Ngục giam ở tiên đồn.
- Làm sao một nhà Ngục nhỏ xíu lại có thể giam giữ nhiều người như vậy?
- Sao có thể để tất cả mọi người sống trong một gian phòng, tôi nghe nói dường như có một trại lao động được xây dựng ở phía bắc của Lăng hồ, đoán rắng sẽ đi đâu đó khai hoang thì phải.
- Đào khoai tây thì sao?
Phía bên kia.
Những nô lệ được giải cứu cũng được chia cho một ít khẩu phần ăn, củi và một ít đồ dùng để sử dụng hàng ngày.
Liễu Đinh chọn vài người có thể nấu ăn, sau đó dựng một nồi lớn nấu cháo trên đất trống.
Cháo nóng rót vào dạ dày, vẻ mặt mọi người lộ ra nhẹ nhõm.
Chủ nhân mới dường như không tệ.
Không ăn bọn họ, thậm chí còn cho bọn họ chút gì đó nóng để ăn.
Khá nhiều người bắt đầu có hy vọng về cuộc sống tương lai của họ.
Đi đến bên cạnh Liễu Đinh, Lữ Bắc nghiêm một cái, chào hỏi.
- Báo cáo! Số liệu thống kê đã được hoàn thành, tổng cộng 488 nô lệ đã được giải phóng, tổng cộng 257 tù binh chiến tranh đã bị bắt làm tù binh.
Con số đó cộng lại lên đến gần bảy trăm. Liễu Đinh gật đầu, vươn tay ấn tai nghe, báo cáo tình hình ở tiền tuyến cho bộ chỉ huy.
Sau đó, bộ chỉ huy đã ra lệnh nghỉ ngơi tại chỗ trong nửa giờ, sau đó ngay lập tức lên đường, đưa tất cả các vật tư và tù nhân chiến tranh đến trang trại Trường Tồn, những người sống sót được cứu được chuyển đến nơi trú ẩn tạm thời.
- Cậu đi thông báo cho binh lính của chúng ta, sẽ lên đường trong nửa giờ tới.
Lữ Bắc dứt khoát ra lệnh.
- Vâng!
Nói xong, thiếu niên nhanh chóng chạy về phía các người chơi.
Sau khi truyền đạt chỉ thị của người quản lý, Liễu Định nhìn những nô lệ được giải thoát bên cạnh.
488 người.
Trong số đó, hầu hết trong số họ là thanh niên và trung niên, bảy mươi phần trăm đàn ông, ba phần trăm phụ nữ, hầu như không có người già và trẻ em.
Đây rõ ràng không phải một cấu trúc tuổi bình thường.
Chỉ có một khả năng.
-... Đám súc sinh này.
Liếc nhìn những tù binh chiến tranh đang tranh giành cao dinh dưỡng cách đó không xa, Liễu Đinh chửi rủa trong lòng, xoay người đi về phía xe tải.
Hắn cần đăng nhiệm vụ, tuyển dụng những người chơi có thể lái xe để lái chiếc xe tải bị bắt trở lại.
Những người còn lại phải đi bộ.
Bao gồm cả chính mình. ...
- Không sao, những kẻ xấu đã bị chúng tôi xua đuổi.
Tai mèo trên đầu khẽ lắc lư, Sốt Bơ Vừng ngồi xổm trên tuyết an ủi một cô bé đang khóc.
Cách đó không xa.
Dạ Thập đang cõng một khẩu súng bắn tỉa, và Cuồng Phong hai người cuối cùng cũng đi bộ trở về từ phía bắc.
- MMP, sao tôi cảm thấy mình lại chơi xì dầu trong trận chiến này?
Nhìn Dạ Thập đang mắng to, Phương Trường đang gọt khoai tây thản nhiên nói.
- Không, tình báo của cậu rất hữu ích, nó làm tốt công việc của một người trinh sát.
Dạ Thập: - Ài, nói thì nói như tế, nhưng lão tử đợi hai ngày lại không thể bắn một phát súng nào trong suốt quá trình chiến đấu, điều này có hợp lý không?
Ngay cả những tân binh nhỏ yếu cũng chiến đấu.
Phương Trường cười nói.
- Không phải cũng tiết kiệm đạn cho cậu à.
Theo phiên bản hiện tại, trước khi nhiệm vụ bắt đầu sẽ được phát đạn, có thể giữ nó lại nếu còn chưa dùng hết.
Đây cũng là lý do khiến nhiều người chơi thích chiến đấu với lưỡi lê.
Nổ súng bắn có thể hụt mục tiêu, nếu bắn hai phát đều không trúng, rõ ràng là mất máu, tốt hơn là đi lên sáp lá cà chiến đấu tay đôi, những kẻ cướp đoạt trung bình hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ.
Nhưng gần đây thì hơi ít.
Phần thưởng từ nhiệm vụ đã tăng lên một khoản, những viên đạn vẫn ở mức giá cũ, nghề nghiệp binh sĩ còn được giảm giá đến 90%, nguyên liệu hiện giờ đã không quá khan hiếm.
Đôi khi tiết kiệm đạn hoàn toàn là một thói quen, không ai cố tình làm như thế.
Dạ Thập trợn tròn mắt, ngồi xổm bên cạnh nhặt một củ khoai tây lên, cũng bắt đầu gọt vỏ.
Hắn đói, chỉ muốn ăn một bữa ăn thật nóng và ngon.
- Lão Bạch đâu?
Phương Trường thản nhiên nói.
- Có điều gì đó đang xảy ra trong thực tế, sau khi điểm số chiến tranh được công bố, anh ấy đã offline, bây giờ đang nằm trên xe tải. Lúc nữa tôi sẽ phải bế anh ấy đến điểm lưu trữ, hai người cũng giúp tôi một tay. Dạ Thập cười nói. - Hừ Lão Bạch tin tưởng tôi như vậy? Cuồng phong liếc nhìn hắn. - Anh muốn làm gì? Dạ Thập cười xấu xa nói: - Hehe, không có gì, tôi chỉ đang suy nghĩ xem có nên vẽ ria mép cho anh ta hay không. Phương Trường trợn mắt. - Có thể có chút tiền đồ hay không? Cuồng phong ho nhẹ nói: - Cậu nhất định muốn phá vỡ lòng tin giữa mọi người như thế à? Vừa nghe được lời này, Dạ Thập đột nhiên sững sờ, cười nói. - Ha ha, tôi chỉ đùa thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận