Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 610: Dâng lên kính ý cao nhất dành cho những người đáng kính này (2)

Chương 610: Dâng lên kính ý cao nhất dành cho những người đáng kính này (2)Chương 610: Dâng lên kính ý cao nhất dành cho những người đáng kính này (2)
Ban đêm.
Một đoàn thương nhân hướng về thành Cự Thạch đang tạm nghỉ trong một tòa nhà văn phòng bỏ hoang.
Họ đã dọn sạch những kẻ gặm nhấm từ sảnh đến hành lang và lên tâng hai của tòa nhà.
Hộ vệ của đoàn thương nhân chịu trách nhiệm hộ tống Tiền Lai và những người khác trở vê thành Cự Thạch đã đến gặp Từ Thuận và Phương Trường, nói với họ.
- Đây là căn nhà an toàn của chúng tôi ở rìa đường vành đai số 4, chúng ta sẽ nghỉ đêm tại đây và tiếp tục hành trình sau khi bình minh.
Tên của anh ta là La Nghiễm, đã làm việc cho đoàn thương nhân được năm sáu năm, coi như là một nhân viên cũ của đoàn.
Hai cảnh vệ khác đã làm việc được hai năm, người đeo súng trường tên Vương Trung, người băng bó cánh tay phải tên là Khải Á - tất cả đều là thông tin mà Phương Trường hỏi từ Từ Thuận.
Trước khi đến đây, nhóm họ đã bị một băng cướp tấn công, tên xui xẻo gọi Khải Á đã bị bắn vào cánh tay phải.
Những tên Goblind ẩn náu trong đống đổ nát luôn có thể bất ngờ lao ra và bắn súng, không chút che giấu dục vọng trần trụi của mình.
Tất cả mọi người đều có vẻ hoảng sợ, chỉ có một người mặt không hề đổi sắc, bình thản như chẳng có xảy ra chuyện gì.
Người đó chính là Phương Trường.
Gặp cướp khi đang buôn bán có lẽ là kiến thức thông thường trong trò chơi RPG chứ?
Nhóm làm game cho bạn mang súng, tất nhiên sẽ có lúc dùng đến.
Cơ bản không cần phải nghĩ nhiều.
Hắn hoàn toàn không cảm thấy lạ lãm, thậm chí còn cho rằng nhóm cướp quá tệ. - Nhà an toàn?
Từ Thuận nhìn xung quanh, có cả những nấm mốc và nấm lạ biến dạng ở góc tường, không hề cảm thấy nơi đây an toàn chút nào.
Tiền Lai đứng ở bên cạnh cười cười nói.
- Đừng lo, những kẻ ăn thịt không thể nào bò từ dưới đất lên, thậm chí nếu có một phòng ấp trứng nhỏ ở trên tầng nhà, cũng không thể bất ngờ nảy ra một đám lớn.
Chỉ cần sử dụng đúng cách, những kẻ gặm nhắm đang lảo đảo trong hành lang sẽ trở thành lớp màn che của chúng ta.
Trong sảnh tầng một, có ít nhất cũng có trăm con gặm nhắm, khi họ tới đây, họ chỉ giết được mười mấy con, còn lại một đống.
Nếu có kẻ cướp đoạt đoạt đoạt muốn tấn công họ, bọn chúng cũng phải giống như họ, phải làm sạch hết những kẻ gặm nhắm từ sảnh đến con đường an toàn.
Ngay cả khi những kẻ cướp đoạt không bắn một phát súng nào, âm thanh của việc giết chúng gần như sẽ được nghe thấy từ tâng hai.
Chỉ cần để một người ở gần lối ra của con đường an toàn, cơ bản có thể đảm bảo không có xảy ra chuyện gì.
Tiền Lai kiên nhẫn nói với hai tên mới ra ngoại thành:
- Rất nguy hiểm nếu chúng ta thắp lửa ở đây, chúng ta có lẽ sẽ phải trải qua một đêm trong bóng tối, các bạn đã mang theo thức ăn khô chưa?
Từ Thuận nói.
- Mang rồi.
Tiền Lai gật đầu.
- Vậy thì tốt, ở đây không có chỗ nấu ăn cho các bạn.
Thức ăn khô của các đoàn thương nhân là hỗn hợp dinh dưỡng, mặc dù cũng có bánh mì, nhưng nóng cứng, không có ai muốn ăn.
Từ Thuận lấy ra một ổ bánh mỳ ấm từ trong áo, sau đó lại đưa tay vào cặp, lấy ra một hũ cải chua. Hắn cắt bánh mỳ ra, đổ một ít cải chua lên trên, sau đó nhét vào miệng, nhai một miếng. Những cảnh vệ đoàn thương hội xung quanh đều nhìn anh ta với sự tò mò, nói thầm.
- Tại sao banh mỳ này lại màu trắng?
- Thức ăn kỳ lạ.
- Tôi đã thấy họ bán ở chợ... Nhưng giá cả rất đắt, một miếng cũng phải tốn 4 viên chip.
Khi nghe đến đây, khuôn mặt của hai cảnh vệ khác lần lượt tỏ ra ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Từ Thuận mang theo một chút ao ước, giống như đang nhìn một đại gia.
Một bữa ăn 4 viên chip.
Thật là quá xa hoa.
Phương Trường ăn bánh bao, nhanh chóng ăn xong, đi đến cạnh cửa sổ ngồi xuống, hắn lấy cuốn sổ nhỏ từ túi ra, nhìn qua ánh trăng mờ ngoài kia.
Trên đó hiện đầy chữ nhỏ, tất cả là những gì hắn đã trải qua trên con đường này, hắn dự định sau khi offline sẽ cập nhật lên diễn đàn.
Tình hình trong thành phố Thanh Tuyền hoàn toàn khác với ngoại ô phía bắc.
Trên con đường này, họ ít nhất đã gặp phải hai lần tấn công của những kẻ cướp đoạt.
Lần đầu tiên là năm người, dùng súng ống sắt bắn lung tung vào họ, nhưng nhanh chóng đã bị tiêu diệt ba người, hai người còn lại bỏ chạy.
Lần thứ hai có nhiều người hơn một chút, họ nhìn thấy tổng cộng mười hai người, đủ một đội mười người.
Khải Á đang ngồi sát tường, xử lý vết thương bằng cồn, thấp giọng chửi rủa.
- Bọn chó nhà này! Khi yếu sợ mạnh!
Từ Thuận nhìn sang anh ta hỏi.
- Tại sao lại có nhiều kẻ cướp đoạt như vậy?
Khải Á thì thầm:
- Khắp nơi đều có chúng, những căn nhà trống trải, không biết có bao nhiêu cửa sổ ẩn chứa đôi mắt, những nơi đạn không thể đến cũng không thể ngăn chặn đôi mắt nhìn. Có lẽ từ lúc chúng ta bước vào thành phố, chúng đã nhắm vào chúng ta.
Từ Thuận kinh ngạch nói: - Nếu chúng ta bị bao vây...
Khải Á cười cười.
- Hãy thư giãn đi anh bạn, không phải tất cả kẻ cướp đoạt đều trở thành to lớn như bộ tộc Tước Cốt, giống như không phải tất cả tế bào ung thư cuối cùng cũng trở thành khối u. Ít nhất có một phần ba kẻ cướp đoạt trước đây là lính đánh thuê, hoặc là giết cố chủ, hoặc là hại đồng đội, không thể quay về thành Cự Thạch và không thể dũng cảm bắt đầu một cuộc sống mới, cuối cùng quyết định không làm thì thôi, đã làm thì làm cho trót, quyết định trở thành một tên cướp đoạt. Cậu hy vọng tên rác rưởi như thế có thể làm được điều gì?
Vương Trung đang ngồi ở bên cạnh xen vào:
- Chúng ta may mắn đấy, gặp phải những người chỉ làm ăn nhỏ, nếu gặp phải những người làm ăn lớn thì rắc rối lắm.
Từ Thuận: - Ý anh là gì?
- Chính là ý này.
Khải Á dùng kẹp bóp chặt ra một viên đạn, đưa trước mặt hắn, cười rạng rỡ.
- Dạn thép, khoảng 6mm... May mà không phải đạn chì, nếu không thì cánh tay này của tôi đã hỏng tám phần rồi.
Vương Trung cười đùa.
- Nếu thế thì đổi một cánh tay máy móc cũng không tệ.
Khải Á lắc đầu.
- Đủ rồi, tôi không mua nổi.
Loại trang bị đắt tiên đó, không phải là điều mà người như hắn dám mơ tưởng.
Lister và hầu hết mọi người ở đây đều là hợp đồng tạm thời, chỉ một ít người mới có thể trở thành nhân viên cốt lõi, phục vụ cho đoàn thương binh suốt đời - đó cũng chính là động lực để họ cố gắng.
Nhìn vào dòng chữ hiển thị từng đoạn trên VM, Phương Trường suy nghĩ một lúc, dùng ánh trăng viết tiếp trên cuốn sổ nhỏ.
[... Người lính đánh thuê ở thành Cự Thạch là một nghề rất phổ biến, hầu hết những người làm nghề này đều đến từ những gia đình nghèo khó. ] . [ Đồng thời, thị trường vũ khí tư nhân cung cấp quá hơn cầu, dẫn đến ngành công việc lính đánh thuê trở nên quá tải, hầu hết người lính đánh thuê phải liều mình với nguy hiểm để kiếm sống với mức lương ít ỏi, và đó cũng chính là nguyên nhân gây nên sự hỗn loạn tại thành phố Thanh Tuyền... ] .
[Ít nhất là một trong ].
Viết xong, hắn đóng cuốn sổ tay trong tay.
Ban đầu, Phương Trường định thoát rời mạng, nhưng không hiểu vì sao, trong lòng hắn bỗng dưng có một loại linh cảm mơ hồ.
Giống như bị cái gì đó theo dõi.
Hắn cắm bút vào trong túi, cánh tay của Phương Trường không tự chủ chộp vê phía cung cơ học dự phòng đang tựa ở bên bức tường.
Sau khi thức tỉnh, hắn có 7 điểm cảm giác.
Mặc dù không cao so với người chơi hệ cảm giác, nhưng so với người bình thường, đó là 140% trực giác.
Kết hợp với kinh nghiệm tích lũy trong chiến đấu, khả năng thực tế cảm nhận nguy hiểm của hắn không kém cạnh so với một tân binh hệ cảm giác cấp thấp.
Nhìn thấy hành động của hắn, La Nghiễm đưa qua ánh mắt hỏi thăm.
- Anh phát hiện gì à?.
Phương Trường không hiểu hắn ta đang hỏi gì, nhưng nhìn vào khuôn mặt của đối phương cũng có thể đoán được, anh ta chỉ im lặng gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận