Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 718: Ngươi đã là tiểu người chơi thành thục, nên học được thủ thủy tinh (3)

Chương 718: Ngươi đã là tiểu người chơi thành thục, nên học được thủ thủy tinh (3)Chương 718: Ngươi đã là tiểu người chơi thành thục, nên học được thủ thủy tinh (3)
Hắn chưa bao giờ ăn một món ăn đắt tiền như vậy.
Nhưng có lẽ là do lần giao dịch trước kiếm được một khoản tiền nhỏ, trong lòng đã có chút thay đổi, hắn cũng không đau lòng như trước nữa.
Những ngày tháng cơ cực đã qua lâu rồi.
Lúc đầu mới bắt đầu kinh doanh, để tiết kiệm tiền, hắn hoàn toàn sống dựa vào cao dinh dưỡng, ngay cả người lính đánh thuê mà hắn thuê cũng ăn ngon hơn hắn.
Bây giờ cuối cùng cũng có tiền rồi.
Cũng nên đối xử tốt với bản thân một chút rồi.
- Ghi vào sổ nợ của tôi.
Khuôn mặt của nhân viên phục vụ nở một nụ cười vui vẻ.
- Được thôi, xin ngài ký tên vào đây.
Tôn Thế Kỳ cầm bút tùy tiện ký tên mình vào đó, ném cho hắn một đồng bạc lẻ làm tiền boa.
Giữa những lời cảm ơn và chúc phúc từ người phục vụ, Tôn Thế Kỳ nheo mắt đón ánh nắng chói chang, ngẩng cao đầu bước ra khỏi cửa khách sạn.
Ngày giao hàng cứ lùi lại mãi, cuối cùng cũng đến ngày bàn giao.
Trạm giao dịch đền bù cho hắn quyền sử dụng 100 mét vuông kho bãi nằm ở khu vực hồ chứa cạnh trạm giao dịch trong hai tháng.
Tôn Thế Kỳ khá hài lòng với khoản đền bù này.
Những người này vẫn rất có lý, ít nhất là hợp lý hơn nhà máy ở thành Cự Thạch, tương tự như vậy, nếu có giao hàng ngoài ý muốn hoặc thất bại, nhà máy ở thành Cự Thạch sẽ không đưa ra bất kỳ khoản bồi thường nào.
Thủy triều thì không ai làm gì được.
Có thể hiểu được. Nhìn thanh niên đang làm thủ tục giao nhận hàng trước mặt, Tôn Thế Kỳ tò mò hỏi.
- Sao hôm nay quầy hàng này lại đổi người rồi?
- Sương Hà hôm nay nghỉ, chúng tôi có một ngày nghỉ mỗi tuần, có thể thương lượng để quyết định ngày nghỉ.
Chàng trai cười nói.
- Được rồi, thay tôi chúc cô ấy ngày lễ vui vẻ, thật ghen tị với các bạn, chúng tôi làm việc quanh năm không nghỉ.
Tôn Thế Kỳ tiện miệng nịnh một câu, bỗng để ý thấy ngoài trạm giao dịch đang thi công.
Một nhóm người ăn mặc rách rưới đang bị cảnh vệ giám sát, hai người một nhóm ôm những thanh thép nặng nề đặt trên những tấm gõ, rồi vây quanh đó gõ gõ vào.
Những người đó hẳn là tù binh chiến tranh.
Tôn Thế Kỳ chậc chậc một tiếng, tiện miệng hỏi.
- Đang làm gì ở đó vậy?
Chàng trai nhìn về phía đó, cười nói.
- Anh nói chỗ đó à, hình như gọi là đường sắt! Mới được xây từ khu công nghiệp đến đây, sau này nghe nói sẽ dùng thứ này để vận chuyển hàng hóa.
Đường sắt?!
Khuôn mặt của Tôn Thế Kỳ lộ vẻ ngạc nhiên.
Trên vùng Đất Chết có không ít xe cũ nát, sắt thép cũng rất phổ biến, nhưng những thanh thép phế liệu hoen gỉ đó rõ ràng không thể tái chế trực tiếp.
Sau đó, họ trải qua một loạt quy trình để biến chúng thành thứ có thể sử dụng được.
Điều này nghe có vẻ không khó khăn nhưng trên thực tế nó kiểm tra khả năng công nghiệp tổng thể của một khu định cư sống sót.
Nếu hắn nhớ không nhầm thì một km đường ray ít nhất cũng cần đến hàng trăm tấn thép.
Phải chăng những người này đã sản xuất đủ thép để có thể dùng để xây đường ray rồi sao? Mấy ngày nay mà hắn lại không để ý.
Thiếu niên trước mặt lại thấy hắn làm quá lên, từ trước khi khu công nghiệp mới chuyển đi, nhà máy thép đã sản xuất những đường ray đó rồi.
Mặc dù đến tận bây giờ hắn vẫn chưa biết thứ đó có tác dụng gì, nhưng hắn tin rằng quyết định của người quản lý chắc chắn sẽ không sai.
- Tất cả số thép này đều là các anh nhặt được từ đống đổ nát sao?
- Một nửa một nửa, ví dụ như đẳng kia.
Thiếu niên chỉ tay về phía một quây hàng không xa, chỉ thấy trước quây hàng có hơn hai mươi con bò hai đầu chen chúc nhau, trước lời chào hàng của nhân viên, người quản lý đoàn buôn rõ ràng đã chìm vào suy tư, hiển nhiên là đã động lòng rồi.
- Chỉ cần năm mươi nghìn bạc đã có thể mua được một 'la điện, bây giờ đang giảm giá chín phần, sở hữu một phương tiện giao thông tiên tiến và tiện dụng hơn, anh có thể đi lại giữa thị trấn Hồng Hà và thành phố Bình Minh nhanh hơn. Nhu cầu thép hiện nay đang rất lớn, anh thực sự không cân nhắc sao?
Tôn Thế Kỳ không nói gì, hắn để ý thấy dấu ấn được đóng trên lưng những con bò hai đầu, trong mắt dần dần hiện lên một tia cảnh giác.
Thương hội Mã Đề Thiết.
Hắn nhận ra biểu tượng này.
Một phần ba mỏ sắt và một phần năm hoạt động buôn bán nô lệ của thị trấn Hồng Hà đều nằm trong tay họ. Mặc dù họ không có mỏ sắt của riêng mình, nhưng vì có thể cung cấp 'lực lượng lao động' ổn định, nên quan hệ với nhiều chủ nô lệ đều rất tốt, nhân viên kinh doanh thì trải rộng khắp phía nam tỉnh Hà Cốc.
Nghĩ đến đây, tâm trạng vốn có phần lỏng lẻo của Tôn Thế Kỳ đột nhiên trở nên căng thẳng.
Con đường thương mại đã được khôi phục gần một tháng rưỡi, rõ ràng không chỉ mình hắn để mắt đến miếng mỡ ở ngoại ô phía bắc này.
Những người đến đây buôn bán sau này chắc chắn sẽ ngày càng đông.
Hắn phải tranh thủ thời gian thôi. Tính cả ngày nghỉ thứ hai, lễ kỷ niệm kéo dài trong suốt hai ngày.
Theo báo cáo sau khi Tiểu Thất tổng hợp, tổng chi phí cho lễ kỷ niệm lần này lên tới 61. 231 bạc. Trong số đó, ngoài chi phí mua thực phẩm và đồ uống, còn bao gồm cả tiền thưởng cho người chơi. Ngoài ra, vì một phần giải thưởng là do Sở Quang dùng điểm của mình để rút thăm nên không được tính vào tổng chỉ phí.
Tuy nhiên, nếu cho rằng hắn sẽ lỗ thì đó là một sai lầm lớn.
Hơn sáu mươi nghìn bạc này mặc dù đã chỉ ra, nhưng cũng đã được chi cho người chơi và NPC, người chơi và NPC đều là người của hắn, vì vậy những bạc đó chỉ là đổi một hình thức ở bên cạnh hắn mà thôi.
Thêm vào đó là câu quảng cáo cuối cùng mà hắn đưa ra, sau khi lễ kỷ niệm kết thúc, những người buôn bán đến để hỏi thăm về nước giải khát 'Coca-Cola' hạt nhân, suýt nữa thì làm hỏng cửa nhà kho.
Hai mươi thùng hàng tồn kho duy nhất đã được bán hết sạch.
Không ít người sau khi nếm thử một chai, không nói hai lời đã bỏ tiền đặt cọc, chỉ trong một buổi sáng, đơn hàng đã xếp đến một tháng sau.
Còn ý tưởng thiên tài như vậy là của ai nghĩ ra?
Tất nhiên là do chính Sở Quang.
Từ rất lâu trước đây, hắn đã tự chế nước giải khát có ga rồi, chỉ là gân đây bị vấn đề ngân sách hành hạ đến đau đầu, mới nghĩ ra thứ này có thể dùng để xuất khẩu kiếm ngoại tệ.
Hiện tại, sản phẩm này do nhà máy nước giải khát 'Hạt nhân độc quyền của nơi trú ẩn sản xuất, nếu không nghĩ đến một người thích đố vui tự phụ nào đó, Sở Quang thực sự không nhịn được mà khen mình một câu là thiên tài.
Tất nhiên, đây đều là những chuyện nhỏ nhặt.
Muốn giải quyết vấn đề ngân sách' từ gốc rễ thì chỉ dựa vào một hoặc hai mặt hàng bán chạy là không đủ.
Đoàn thám hiểm do Ân Phương quản lý đã xác định được một nơi trú ẩn nằm ở khu vực DC. Theo tài liệu có ghi chép, nơi trú ẩn đó đã được mở cửa từ năm mươi năm trước, mã số là 401.
Xét đến việc hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ tin tức nào về nơi trú ẩn đó, Sở Quang có lý do để tin rằng nơi đó đã bị bỏ hoang, còn những người ở đó cũng không biết đi đâu.
Tuy nhiên, bị bỏ hoang thì không sao cả.
Chỉ cần lò phản ứng tổng hợp có thể kiểm soát vẫn còn tốt, chỉ cần có thể tìm được thanh nhiên liệu phù hợp với kiểu máy, hắn có cách để tái sử dụng nơi đó.
Ví dụ như ném vài trăm khoang nuôi cấy qua đó.
Vừa hay cũng tăng thêm sự hiện diện của nơi trú ẩn số 404 ở phía đông thành phố Thanh Tuyền, chuẩn bị cho việc mở rộng phạm vi khu vực phục hồi.
Ngoài việc giải quyết vấn đề của người chơi, còn phải giải quyết vấn đề của người bản địa.
Thành lập liên minh mới, đây không chỉ là một khẩu hiệu, mà còn là một lời hứa.
Hiện tại, luật pháp của liên minh mới chỉ được áp dụng ở thành phố Bình Minh, còn ngoài thành phố Bình Minh, ngoại ô phía bắc của thành phố Thanh Tuyền, thậm chí là vùng Đất Chết rộng lớn ngoài thành phố, vẫn còn không ít người sống sót quy mô vừa và nhỏ đang phải chịu sự quấy nhiễu của dị chủng và kẻ cướp đoạt.
Ngoài ra, trong khu vực phục hồi còn mang lãnh chúa phong kiến cứng đầu cần phải nhận rõ tình hình, lựa chọn giữa tự giác và tự giác bị động.
Sở Quang dự định dành một tháng để giải quyết những vấn đề di sản lịch sử này.
Tuy nhiên, điều khiến Sở Quang không ngờ tới là người đầu tiên nhận ra tình hình và thay đổi chính là người hàng xóm cũ của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận