Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 209: Bảo hổ lột da (1)

Chương 209: Bảo hổ lột da (1)Chương 209: Bảo hổ lột da (1)
Nhưng không sao.
Trên đất chết không cần phải chú ý như vậy, thật sự không được thì dựng tường bắc lên trước, sau đó nhặt một ít kim loại phế liệu, lán nhựa, xây dựng một nhà xưởng nửa mở hình chữ 'Đồng' (l]) cũng có thể, vật liệu sẽ được tiết kiệm không chỉ một nửa.
Đất chết mà, nên có bầu không khí của đất chết, lúc trước Sở Quang ở túp liều trong phố Bethe, một cân xi măng đều vô dụng, nhưng người có thể ở được.
Đó được gọi là phong cách sau Khải Huyền.
Ít nhất hai vị giám đốc Nhà máy là Mão Tác huynh và Lai Văn huynh không quan tâm.
Việc cấp bách trước tiên là phải làm ra lò luyện thép, sau đó dùng kim loại phế liệu nóng chảy đúc hai con lăn, sau đó tạo ra một bộ thiết giáp uy mãnh cho quản lý đại nhân vĩ đại.
Đó là công việc hàng đầu của họ ngay bây giờ.
Ngoài việc thuê hai người vận chuyển cát, cả hai còn thuê ba người chơi làm việc trên công trường xây tường, xây dựng nền lò.
Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự.
Tuy nhiên, so với sự tiến bộ suôn sẻ của nhà máy thép 81, tiến độ của nhà máy gạch Ngưu Mã tì không được trơn tru như vậy.
Lão Bạch, Phương Trường online chậm một bước, bọn họ vừa đến kho hàng, trong nháy mắt đã trợn tròn mắt.
Người anh em, còn đống vật liệu xây dựng thì sao?
Hôm qua còn chất đống cao như vậy, vừa online đã bán hết?
- Không.
- Sao động tác của bọn họ lại nhanh như vậy?!
- Chậc, thất sách rồi.
- Người ta là dân chuyên nghiệp xách thùng. Quên đi, các huynh đệ không cần hoảng hốt, chúng ta trước đi khảo sát địa hình rồi mới nghĩ biện pháp. Bốn người ở trong kho hàng lựa chọn một phen, cuối cùng chỉ mua một chiếc xe tay ba gác và xẻng, rìu, cùng với đao bữa củi dùng để khai hoang, mang theo bốn phần lương khô chống tuyết lớn xuất phát.
Không phải họ muốn tiết kiệm tiền cho nơi trú ẩn.
Mà thật sự là có tiên cũng không tiêu được...
Nhân tiện, vì tài khoản doanh nghiệp chỉ có thể được sử dụng trong kho, không thể mang nó đến cửa hàng vũ khí để mua súng.
Để kiểm chứng, Phương Trường còn đặc biệt đi thử qua, nhưng bà chủ cửa hàng vũ khí căn bản lười để ý tới hắn, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ buông tha.
Ngoài căn cứ tiền đồn, tuyết rơi rất lớn, gió bắc càng thổi mạnh.
Trong tay Dạ Thập cầm súng trường ống sắt nhe răng, rụng răng, nâng cánh tay lau tuyết treo trên tóc và lông mày, nhỏ giọng oán giận nói.
- Gió thổi cũng thật lớn sao, cuối tháng chín làm khoa trương như vậy, về sau còn thế nào?
Lão Bạch ngược lại lạc quan, ha hả cười nói.
- Có lẽ đang kiểm tra hệ thống thời tiết có ổn định hay không, trong thế giới trò chơi có tuyết rơi không phải là chuyện bình thường sao? Ngay cả khi tuyết rơi vào mùa hè, tôi không ngạc nhiên.
Phương Trường nhìn hệ cảm giác duy nhất trong đội, nhắc nhở.
- Các cậu nên cẩn thận cảnh giác một chút, chúng bây giờ ta đang chiến tranh cùng Huyết Thủ thị tộc. Mặc dù con sông nằm trong công viên đất ngập nước, nó không xa cổng phía bắc. Nếu kẻ cướp đoạt đánh lén, e rằng chúng ta là người đầu tiên đón địch.
Dạ Thập nhếch miệng.
- Sợ cái chimI Trong rừng, sân nhà của chúng ta! Chờ kẻ cướp đoạt đến, tôi đi lên một bước —— bang, ngã xuống ngay. Hả? Phía trước chúng ta hình như có người.
- Mẹ kiếp? Thật sự?!
Tuy rằng Dạ Thập người này không quá đáng tin cậy, nhưng cảm giác của tên này là cao nhất trong tất cả người chơi hiện nay. Nhận được cảnh báo của Dạ Thập, ba người chơi khác cũng không dám do dự, cuống quít ném xe ba gác xuống, cầm vũ khí nhìn quanh.
Đây không phải lần đầu tiên họ tổ chức một cuộc đi săn.
Đây cũng không phải lần đầu tiên đối mặt với những kẻ cướp đoạt.
Dạ Thập tựa vào bên gốc cây cạnh, biểu tình cợt nhả bình thường đã không còn, chỉ còn lại nghiêm túc cùng cảnh giác.
Chỉ thấy hắn cẩn thận thò đầu ra, tầm mắt dọc theo rừng rậm tuyết rơi nhìn lướt qua một vòng, ánh mắt bỗng nhiên gắt gao tập trung ở một chỗ.
Khoa tay múa chân một phương hướng đại khái, Dạ Thập ném cho ba đồng đội khác một ánh mắt khẳng định.
- Bọc qua đánh.
- Hiểu rõ.
Lão Bạch ở bên ngoài hành động trước, bốn người rất ăn ý lần lượt đi tới, tạo hình tứ giác tản ra bao vây qua.
10 mét.
15 mét.
20 mét.
Trong sương tuyết mênh mông, rốt cục hiện lên một bóng dáng lén la lén lúc.
Người nọ mặc một chiếc áo khoác màu xám, trên đầu đội mũ nỉ bông rất dày, trên lưng đeo một khẩu súng trường ống sắt, một bên dùng tay phải đè lên vành mũ không ngừng bị gió thổi, một bên đi về phía căn cứ tiền đồn.
Vừa nhìn đã không phải là thứ tốt gì.
Phương Trường lúc này đưa ra phán đoán, thừa dịp người nọ còn chưa phát hiện ra bọn họ, lập tức kéo dây cung ra, lắp lên một mũi tên, ngắm cánh tay phải của người nọ, 'Tưng' một tiếng buông dây ra.
Chỉ nghe một tiếng xoạt trống rỗng vang lên.
Người nọ căn bản không kịp phản ứng, bị một mũi tên bắn trúng đùi, ăn đau kêu thảm thiết một tiếng, ngã xuống đất.
- Không muốn chết thì đừng nhúc nhích.
Lão Bạch dẫn đầu xông lên, một cước đá văng khẩu súng hắn đang nắm trong tay, hùng hổ ghìm tiêu thương vào đầu hắn.
Người nọ lộ vẻ mặt sợ hãi, bô bô kêu to, cũng không biết đang nói cái gì.
Phương Trường đề nghị.
- Chúng ta chọn một người mang hắn trở về.
- Để.
Cuồng Phong giơ nỏ thập tự trong tay lên.
Mặc dù là lực hệ trí, nhưng loại nỏ này không cần quá nhiều thuộc tính gia tăng.
Ba người khác rất yên tâm đối với sự thận trọng của Cuồng Phong, không có bất kỳ ý kiến gì.
Lão Bạch quay trở lại bên cạnh xe ba gác, tìm sợi dây thừng trói người nọ lại, dùng tiêu tương đâm vào lưng hắn để đe dọa.
- Nếu cậu dám chạy trốn, chúng ta sẽ loại bỏ chân kia của cậu.
Dứt lời, cũng mặc kệ người nọ có nghe hiểu hay không, lão Bạch đã giao hắn cho Cuồng Phong, mắt nhìn Cuông Phong áp giải tù binh khập khiễng đi xa về phía căn cứ tiền đồn. ...
Lúc trước nhìn tiểu đội Ngưu Mã rời khỏi căn cứ tiền đồn, Sở Quang thấy thời gian cũng không còn sớm, đi đến kho hàng cắt một cái chân cua xuống, tìm một căn phòng ở viện dưỡng lão tiền viện, nướng ăn.
Với thời tiết tuyết rơi dày đặc, thức ăn không dễ dàng thối rữa, chân cua này để ăn hai ba ngày vẫn không có vấn đề gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận