Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 304: Những người đó sẽ không bao giờ trở lại (3)

Chương 304: Những người đó sẽ không bao giờ trở lại (3)Chương 304: Những người đó sẽ không bao giờ trở lại (3)
Anh cả sờ sờ gáy, lẩm bẩm nói.
- Vậy anh sẽ cân nhắc. Mà em sẽ về nhà? Hay tiếp tục đi theo những người đó?
- Em dự định làm đến mùa xuân năm sau rồi nói, lương thực trong nhà cũng không đủ, mùa đông em sẽ không ở nhà.
Nhìn em trai, anh cả có chút băn khoăn nói.
-... Em chịu khổ rồi.
Nghe được những lời này, Triệu Thử không nhịn được cười.
- Ôi, cái này có cái gì chịu khổ, anh cả không biết bên kia sinh hoạt tốt bao nhiêu đâu, ngẫu nhiên chúng em còn có thể hầm canh cá, em cảm giác mình đều muốn tăng cân. Quên đi, chờ lần sau anh tới đó, em sẽ nói nhiều thêm với anh!
Tuy rằng không nỡ, nhưng mình còn có nhiệm vụ trong người.
Sau khi cáo biệt mọi người trong gia đình, Triệu Thử ra cửa, tiếp tục đi đến mấy nhà khác.
Bên kia, Dư gia cũng vậy.
Nhìn lão nhị từ bên ngoài trở về, trong tay cầm rìu, Dư Hùng lộ vẻ mặt sợ hãi đang canh giữ ở nhà, khẩn trương lôi kéo hắn hỏi.
- Chuyện gì đã xảy ra bên ngoài? Những người đến đây là ai?
Dư Hổ cười nói.
- Ca, đừng lo lắng, những người đó là của Sở đại ca.
- Sở đại ca?!
Nghe được là ân nhân cứu mạng mình, Dư Hùng sửng sốt, ngược lại không khẩn trương, vứt bỏ cái rìu trong tay, nhìn em trai, truy hỏi.
- Tại sao anh ta lại tới đây?
- Còn không phải là bởi vì trấn trưởng chúng ta kia à.
Nói đến đây, Dư Hổ liền nghĩ đến phong thư, vừa nghĩ đến phong thư, đã tức giận không thôi, nói ra đều biến thành giọng điệu của Sở Quang.
- Con đỉa già kia, lại âm thầm cấu kết với kẻ cướp đoạt! Quả thật là không phải con người! Mẹ nó chứ.
Những người sống sót trên đất chết này đều hận thấu kẻ cướp đoạt, thậm chí còn hận đám người này hơn hận dị chủng.
Trên mặt Dư Hùng lộ ra kinh ngạc, anh không rõ nguyên nhân, nghĩ không rõ trấn trưởng có quan hệ với kẻ cướp đoạt như thế nào.
- Là những người đó thì ta yên tâm.
Cha đứng ở bên cạnh cũng buông vũ khí trên tay ra, thở phào nhẹ nhõm nói.
- Chỉ cần không phải là người của Huyết Thủ gia tộc, hết thảy đều dễ nói!
Nhìn cha, Dư Hổ bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó.
- A, đúng rồi cha, con quên nói với ngài, Huyết Thủ gia tộc đsẽã không quấy rầy chúng ta nữa.
- Sẽ không quấy rầy chúng ta nữa?
Dư phụ liếc mắt nhìn con trai một cái, cười nói.
- Bọn họ mùa đông năm nào không đến? Con nói không quấy rối sẽ không quấy rối?
- Đây không phải là con nói.
Dư Hổ thật thà cười cười, vẻ mặt tự hào nói.
- Sào huyệt của Huyết Thủ thị tộc, đã bị Sở đại ca san bằng.
- Những người đó, sẽ không bao giờ trở về nữa. ...
Cổng phía bắc của đường Bethe.
Nhìn súng ống đạn dược được nạp lên xe đưa ra ngoài, lão Walter đang giam giữ tù binh chậc chậc lưỡi, trong lòng trăm vị tạp trần.
- Nếu tên kia sớm đưa súng xuống, cũng chưa chắc sẽ thua.
Những người sống sót trên phố Bethe căn bản chưa từng gặp súng, bởi vì trưởng trấn đáng kính của bọn họ căn bản không có ý định để cho bọn họ mua được. Về phần lý do, ông có thể suy nghĩ rõ ràng.
So với những kẻ cướp đoạt dùng tiền tài có thể trấn an, những người nhặt mót dưới chân ông ta đói không thành hình, mới là điều ông ta chân chính sợ hãi.
Lão Charles vừa trấn an người sống sót trở về, nghe được những lời này, thản nhiên cười cười, thuận miệng trả lời một câu.
- Kết quả là giống nhau.
- Tại sao?
- Ông có đức tin không?
Lão Walter sửng sốt.
- Tín ngưỡng?
Charlie liếc nhìn những chiếc áo khoác màu xanh tỉnh thần phấn chấn và giữ vững vị trí của mình, nói với ý nghĩa sâu sắc.
- Bọn họ có.
Lý do làm cho thế giới trở thành Đất Chết không bao giờ là vì một vũ khí khủng khiếp, mà là sự tuyệt vọng khi tận mắt nhìn thấy sự sụp đổ của thiên đường.
Trước khi bị bán đến đây, ông đã gặp qua thổ tài chủ dùng robot bionic cày ruộng, gặp qua cuồng nhân chiến tranh đem động cơ nhiệt hạch hạt nhân lắp đặt trên khí cầu, còn gặp qua người điên cuồng về cải tạo, muốn biến mình thành bạch tuột.
Không ít đồng bào đi ra cùng lão từ trong một nơi trú ẩn, trước khi đi ra rõ ràng vẫn là một người rất tốt, sau khi đi ra không bao lâu liền phát điên.
Cũng có không ít người vì không thể chấp nhận được thực tế tàn nhẫn mà lựa chọn tự tử.
Mà những cái áo khoác màu xanh này, lại tựa hồ hoàn toàn là một cực đoan khác.
Làm thế nào để nói điều đó...
Họ dường như có một chút lạc quan và không bình thường?
Lão Charlie cũng không thể nghĩ ra, làm thế nào để mô tả trạng thái của họ.
Nhưng có một điểm có thể khẳng định chính là, nếu như ngay cả tuyệt vọng khi chứng kiến thiên đường sụp đổ cũng không phá hủy được bọn họ, vậy nói vậy trong lòng bọn họ nhất định có một loại tín niệm cường đại nào đó chống đỡ.
Cũng không chú ý tới lão Charlie đang suy nghĩ cái gì, hai người chơi nhỏ đứng ở cửa canh gác, đang dùng sự nhạt nhẽo để quên đi thời gian.
- Tôi có sáu quan điểm sau đây về tình hình của AF Khan...
Cậu nói đúng, nhưng AF Khan có dân số thường trú là 800 người, trong khi chỉ riêng Úc có 47 triệu kangaroo. Nếu kangaroo quyết định xâm lược Van Dgang, thì mỗi người Van Dgang sẽ chiến đấu với 58. 750 con kangaroo.
- Lại nói lão đầu kia hình như đang nhìn chúng ta?
- Có nhiệm vụ định cho chúng ta làm sao?
- Không giống, trên bản đồ không có dấu chấm than, ông ta cũng không đeo VM.
- Vậy quên đi, nên mặc kệ lão gia hỏa kia. Nhân tiện, tôi vừa nói gì?
Máy phát điện cung cấp điện cho lâu đài nằm ở tầng một, cùng một loại với Sở Quang mua từ Lister trước đó, tất cả đều là sự kết hợp của máy gas củi + máy phát điện khí đốt.
Chẳng qua, công suất của máy phát điện củi này, lớn hơn so với chiếc Sở Quang mua trước đó, bốn cửa vào nối liền bốn xi lanh khổng lồ, công suất đầu ra tối đa lại có thể có thể đạt tới 150KW.
Nó chỉ đơn giản là lãng phí để đặt máy phát điện trong lâu đài.
Sở Quang tính mang nó trở vê.
Hiện nay, công suất lưới điện của các tiền đồn chỉ là 10KW, cung cấp điện cho một máy chiết xuất hoạt chất đã rất căng thẳng.
150KW, có rất nhiều điều để làm.
Chẳng qua, trước khi chuyển nó về, Sở Quang còn phải dùng nó một chút.
Người chơi thuần thục nhét củi vào đầu vào, kéo cổng điện lên, và khi máy phát điện bắt đầu hoạt động trở lại, ánh sáng được khôi phục trong lâu đài.
Sở Quang vác búa lớn bước vào tòa thành, trực tiếp dùng thang máy đi tới tâng cao nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận