Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 136: Bông tuyết đầu tiên trên đất hoang (1)

Chương 136: Bông tuyết đầu tiên trên đất hoang (1)Chương 136: Bông tuyết đầu tiên trên đất hoang (1)
Hiệu quả trị bệnh của thuốc kháng sinh do chỗ lánh nạn sản xuất quả thực không tồi, không lâu sau khi nuốt một viên, anh cả nhà họ Dư không chỉ hạ sốt mà vết thương ở chân cũng đã giảm sưng, thậm chí có thể xuống giường, tập tễnh đi hai bước.
Hai anh em nhà họ Dư rất biết ơn, thê sau này nhất định sẽ báo đáp ân tình này, nhưng thấy sắc trời đã không còn sớm, sau khi tạm biệt Sở Quang, người em trai bèn dìu anh mình ra cửa.
Lúc đi qua Phương Trường, Dư Hổ dừng bước, lấy ra một con dao được chế tác tinh xảo từ trong cái bọc, không giống được sản xuất ở thời đại này, đưa cho Phương Trường.
Đây là thứ đồ tốt mà anh ta nhặt được khi đi nhặt ve chai.
Tiếp đó Dư Hổ dùng giọng nói thật thà khác với vẻ ngoài mà nói.
"Anh rất mạnh, có thể né các mũi tên của tôi. Nhưng nếu là một chọi một, tôi sẽ không thua đâu."
"Thay tôi giữ cho tốt, đừng làm mất đấy. Sang năm chúng ta lại đấu một trận sòng phẳng, nếu như tôi thắng, tôi sẽ lấy lại nó."
Phương Trường không hiểu anh ta đang nói cái gì, chỉ là nhìn bộ dạng anh ta thì có lẽ là muốn đưa con dao này cho mình.
Đây là đang cảm ơn mình đã gián tiếp cứu người thân của anh ta sao?
Phương Trường chỉ vào con dao, lại chỉ vào mình, thấy NPC này gật đầu, rồi mới vui vẻ nhận lấy.
"Khách sáo quá rồi!"
Dư Hổ cũng không hiểu anh đang nói gì, nhưng thấy anh nhận con dao, bèn gật đầu, dìu anh trai đi.
Nhìn theo hai người biến mất sau cánh cổng của căn cứ tiền đồn, Phương Trường ngắm nghía con dao trên tay, đột nhiên nhìn sang Cuồng Phong bên cạnh, vẻ mặt xúc động nói.
"Trò chơi này làm cũng quá chỉ tiết rồi, cậu nhìn biểu cảm của NPC đó xem, mỗi một cảnh đều rất chỉ tiết, làm tôi đây bùng cmnr nổ rồi!" Cuồng Phong: "... Anh hiểu anh ta nói gì sao."
Phương Trường lắc đầu.
"Không, không quan trọng."
Dạ Thập sáp đến gần, cười ha hả.
"Ngộ nhỡ anh ta định hứa hôn cho anh một con hổ cái ba trăm cân từ bộ lạc làm vợ thì sao, con dao này chính là vật đính ước."
"Biến đi!"...
Dìu anh trai ra khỏi căn cứ.
Dư Hổ quay đầu nhìn bức tường sau lưng, nói.
"Anh à, em đã nói rồi, anh ta không phải người bình thường. Lúc đó khuyên cha và anh gả Tiểu Ngư cho anh ta, hai người lại không đồng ý, bây giờ hối hận rồi chứ."
Tâm trạng Dư Hùng phức tạp, thở dài.
"Hối hận cái gì? Người ta là ân nhân của chúng ta, đừng nghĩ đến những điều viển vông... Còn nữa, anh không nói không đồng ý chuyện của Tiểu Ngư, cha cũng chưa từng nói."
Dư Hổ cau mày.
"Vậy tại sao lại không thành."
Dư Hùng miễn cưỡng vươn tay ra, vò đầu đứa em trai mũm mĩm ngốc nghếch này của mình.
"Em đó, là thằng nhóc chỉ nghĩ đến điều tốt đẹp, có từng nghĩ xem người ta có đồng ý không? Chưa kể đến Tiểu Ngư, em nhìn những cô gái trong nhóm bên cạnh anh ta vừa rồi mà xem... Những người đi ra từ trong chỗ lánh nạn đó, có ai mà không trắng nõn sạch sẽ, sẽ coi trọng bộ dạng như con gấu giống em sao?"
Vừa nghe câu này, Dư Hổ nổi nóng.
"Em có hơi giống gấu, nhưng em gái thì không! Lúc nhỏ đáng yêu như thế, lớn lên hơi gầy đi chút, nhưng có liên quan gì? Đợi đến khi quay về chúng ta dỗ nó ăn nhiều thịt hơn, em sẽ chia cho nó phần của mình, chắc chắn có thể vỗ béo." Dư Hùng suýt chút nữa không nhịn được cười, liếc nhìn cậu ta.
"Em vội gả Tiểu Ngư đi thế cơ à."
Dư Hổ cười ha hả, vẻ mặt thật thà lại càng tỉnh táo hơn.
"Đây là em tính thôi nhé, có gả hay không thì em gái cũng đủ tuổi rồi. Dựa theo quy tắc trên phố, đã thành niên thì coi như là một hộ riêng, phải tính thêm một đầu người. Anh xem phần thu hoạch được năm nay miễn cưỡng vừa đủ, đợi năm sau lại nộp thêm một khoản, làm sao mà trả được?"
Theo quy định của phố Bethe, người đủ 16 tuổi được coi như một hộ riêng, khi phát động vào mỗi mùa thu, bất kể đã lập gia đình hay chưa đều phải thu gom đủ vật tư theo từng hộ.
Cũng được coi là "thuế đầu người" theo một cách khác.
Con trai thì khá hơn chút, thông thường 13,14 tuổi đã bắt đầu có thể theo các bậc cha chú ra ngoài để đi săn và nhặt ve chai, trong hai ba năm đã có thể trở thành người nhặt ve chai hoặc thợ săn đạt tiêu chuẩn, coi như một người lao động. Nếu là con gái, trong thời buổi loạn lạc này thì càng khó khăn, tuổi này ít ai tự mình kiếm sống được, vì thế thường hay lấy chồng sớm.
Sở dĩ Tiểu Ngư có thể ở nhà vô lo vô nghĩ đến giờ, chủ yếu là do cha cô vẫn có thể đi làm, chị dâu vẫn chưa sinh con, anh hai cũng chưa lấy vợ, ngược lại ba người đàn ông cũng gắng gượng chèo chống đại gia đình này.
Nếu như lại đợi, Dư Hổ lấy vợ, hoặc là Dư Hùng bên kia sinh thêm con trai, cho dù không nỡ, cũng chỉ có thể gả Tiểu Dư ra ngoài.
Sinh tôn thường là một vấn đề nặng nề.
"... Đằng nào cũng phải lấy chồng, chẳng thà gả nó cho một người trong sạch, còn tốt hơn là trải qua những ngày tháng vất vả với chúng ta."
Dư Hùng nhìn bầu trời, nheo mắt.
"Con trai thứ ba nhà họ Vương cũng thích hợp để gả, nhà bọn họ cũng không tệ, đúng lúc con gái nhỏ nhà cậu ta cũng sắp lớn rồi, vừa vặn cho em làm họ hàng."
Dư Hổ nhanh chóng lắc đầu. "Vậy không được, em nhìn thằng nhóc Vương Đức Phúc kia không vừa mắt, lần trước còn đẩy Tiểu Ngư một cái nữa! Em vừa nhìn hắn ta, thì đã dám chắc là kẻ hèn nhát đánh phụ nữ rồi."
"Nhà họ Lý..."
"Hả, vậy cũng không hợp đâu, mẹ chúng ta đến từ nhà họ Lý mà."
Tổng cộng có một trăm hộ gia đình trên phố Bethe, nơi ở nhỏ có hơi phiền phức, gom ra gom vào rồi cũng gom về thôi.
Dư Hùng bị phản bác mà không nói nên lời, chỉ nhìn em trai đầy ẩn ý.
"Vậy em phải suy nghĩ cho kĩ, gả nó ra bên ngoài, thì phải tự mình cưới vợ đấy."
"Không sao đâu, anh còn lo em không lấy được vợ ư?"
Dư Hổ cười ha hả, qua một lúc, lại lẩm bẩm.
"Em không muốn hai người luôn tốn tâm tư cho eml Em có ổn hay không, đó cũng là chuyện riêng của em... Làm gì có cái lý lẽ lấy em gái mình ra đổi chứ."...
Bạn cần đăng nhập để bình luận