Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 56: Bắt được con đỉa biến dị (2)

Chương 56: Bắt được con đỉa biến dị (2)Chương 56: Bắt được con đỉa biến dị (2)
Sở Quang liếc nhìn vào trong cái thùng, phát hiện bên trong có mấy cái chai thủy tinh, những cái chai chứa đầy ấu trùng to bằng lòng bàn tay.
Tư thế của chúng nó vặn vẹo, chúng đang kéo căng phần miệng dị dạng của mình và bị cuốn theo những người bạn đồng hành giống như những xúc tu trong một cuốn sách.
"Thật thú vị... anh làm thế nào?"
Trước đây khi ở phố Bathe, anh chưa từng nghe thấy có người lấy thứ này.
Mặc dù côn trùng đột biến rất giàu protein, nhưng hàm lượng ký sinh trùng tương đối cũng cao, những thứ đồ kia không phải ném vào trong nồi nấu một lát là có thể giết chết được.
Ngoài ra, thứ này có môi trường sống đặc biệt, ít khi hành động một mình, hiệu quả chiến đấu rất khó đánh giá và rất ít người sống sót quan tâm đến nó.
"Máu! Chúng tôi dùng máu của động vật để dẫn chúng vào trong chai thủy tinh cùng với mồi. Đỉa lớn không chui vào được, con nhỏ chen vào cũng không chui ra được!"
Dạ Thập hưng phấn mà nói, Cuồng Phong ở bên cạnh đi theo cũng bổ sung hai câu.
"Những con đỉa biến dị này hay kiếm ăn vào ban đêm và về tổ vào ban ngày. Ngoại trừ một số chai bị nát, những con đỉa nhỏ này vẫn còn trong chai. Tôi chỉ định thử một lần, nhưng không ngờ hiệu quả đáng kinh ngạc."
Sở Quang sờ sờ cằm gật đầu.
"Tôi hiểu rồi... đây quả thực là một ý kiến hay."
Thảo nào hôm qua Cuồng Phong đã tự xin một ít máu từ con mồi của mình, nhưng lại định dùng nó làm mồi nhử để bắt những con đỉa biến dị?
Chỉ là...
"... Anh tính toán bắt thứ này dùng để làm gì đấy?"
Sở Quang tiếp tục hỏi nhìn Cuồng Phong.
"Tôi không biết về con đỉa, nhưng con đỉa biến dị chắc chắn không thể ăn được." "Tôi không định nghiên cứu cách ăn nó. Tôi định dùng nó để câu cá."
"Câu cá?"
"Ừ-" Cuồng Phong gật đầu, vẻ mặt có chút phấn khích/Lúc trước khi tôi khám phá bờ hồ, tôi thấy trên hồ có mấy con chim đen lớn đang bắt cát! Vì trong hồ có cá, chúng ta có thể kiếm thức ăn bằng cách câu cái!"
"Một ý tưởng tuyệt vời!"
Nghe xong lời của Cuồng Phong nói, đôi mắt của Sở Quang lập tức sáng lên.
Kỳ thực không phải anh chưa thử câu cá, dù sao so với săn bắn thì câu cá ít rủi ro hơn nhiều.
Tuy nhiên, kỹ năng câu cá của anh thực sự không thể diễn tả được, mặc dù có được ngư cụ chuyên nghiệp và mồi câu thì cũng khó để câu được cá chứ đừng nói là không có những thứ này.
Trên thực tế, đây không hoàn toàn là vấn đề của anh, nếu cá dễ bắt như vậy thì tại sao những người sống sót lại không định cư bên hồ?
Cá ở Lăng Hồ cũng là loài biến dị, tức là loài dị chủng trong miệng của những người sống sót.
Sau khi thử nhiều lần mà không thành công, thậm chí còn mất cả ngư cụ tốn thời gian để chế tạo, Sở Quang đã bỏ cuộc.
"Anh có biết câu cá không?"
Đối mặt với câu hỏi của quản lý, Cuồng Phong sửng sốt nói.
"Không ... Nhưng tôi đã tìm hiểu ở trên mạng và thấy có một số loại bẫy đánh cá. Tôi sẽ thử làm một vài chiếc."
Mặc dù không chắc NPC có thể hiểu ý nghĩa của việc "tìm hiểu ở trên mạng" hay không, nhưng bọn họ đã từng nói vê những điều thực tế một vài lần trước đó và NPC đã không phản hồi. Nghĩ đến cài đặt chương trình sẽ tự động bỏ qua cái này nội dung lớp vì vậy Cuồng Phong thẳng thắn nói.
Trong lòng Sở Quang vui mừng khôn xiết, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh gật đầu.
"Được rồi, vì anh biết bắt cá, vậy tôi sẽ giao việc này cho anh!" Sau khi nhận lệnh, Cuồng Phong và Dạ Thập lập tức chạy đi làm bẫy.
Bắt cá thú vị hơn nhiều so với di chuyển gạch và chặt cây!
Sở Quang nhìn họ thu thập một số cành cây và dây thừng nhựa mà họ nhặt được từ đâu đấy, và ngồi xổm gần góc tường để mày mò làm nên.
Mặc kệ bọn họ, thứ Sở Quang muốn nghiên cứu bây giờ là cách hun khói thịt bằng lá thuốc mua được.
Hôm qua, anh đã làm theo phương pháp của những người sống sót ở phố Bathe, vò nát lá thuốc và quấn quanh miếng thịt, rồi nướng từ từ bằng lửa củi để hắc ín giàu ketone trong lá thấm vào lớp dầu của thịt, giết chết ký sinh trùng và vi sinh vật ...
Nhưng không biết có phải là ảo giác của anh hay không, sao lúc nào cũng có cảm giác hơi bốc mùi?
"Không nên a...'
Gắp một miếng thịt chân sau hướng vào ngửi, Sở Quang nhíu mày.
Trong trường hợp bình thường, thịt được hun khói theo cách này sẽ có mùi nicotin và lớp mỡ màu vàng cháy trên bê mặt.
Tuy nhiên, miếng thịt chân sau này khi cầm trên tay rõ ràng là có màu đỏ sẫm, chín bên ngoài còn nguyên bên trong và thoang thoảng mùi thối rữa.
"Phương pháp này liệu có sai không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận