Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 539: Bọn họ sẽ là đôi mắt của cậu

Chương 539: Bọn họ sẽ là đôi mắt của cậuChương 539: Bọn họ sẽ là đôi mắt của cậu
- Ngài nghĩ tôi cũng là hộp đen sao??
Vốn dĩ khi nghe được nửa câu nói đầu của Sở Quang, trong lòng Ân Phương khá thoải mái, nhưng khi nghe thấy câu phía sau thì không khỏi phun ra một câu.
Máy ảnh khá tốt.
Đáng tiếc khi không thể gọi điện thoại??
Nghe một chút, đây là tiếng của con người sao?
Tuy nhiên, Sở Quang hiển nhiên không phản ánh.
- Có thể làm được sao?
Thấy hắn nghiêm túc, Ân Phương im lặng một lúc rồi miễn cưỡng gật đầu.
- Có thể!
- Nhưng thành thật mà nói, loại thứ công nghệ hơi thấp này, ngài nên tìm đến người khác thay vì tốn thời gian quý báu của tôi-
- Tất nhiên, tôi sẽ tìm người khác để sao chép nó sau đó, nhưng tôi phải có thứ gì đó để tôi có thể sao chép, phải không?
Thấy bác sĩ Ân Phương dường như không coi trọng vấn đề này lắm, Sở Quang suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục với giọng điệu nhẹ nhàng.
- Đừng đánh giá thấp công việc này, hãy tưởng tượng rằng các thành viên của đoàn thám hiểm của cậu có tai nghe trên tai, bất cứ lúc nào và bất cứ ở đâu họ đều có thể báo cáo cho cậu, những gì đang xảy ra trong tàn tích của một nền văn minh trước chiến tranh. Và cậu hoàn toàn không phải ra ngoài, chỉ cần ngồi trong phòng máy lạnh và gõ ngón trỏ hai lần trên màn hình để chuyển góc nhìn... bọn họ sẽ là đôi mắt của cậu, cảm thấy ý tưởng này thế nào?
Vừa nói, Sở Quang vừa treo máy ảnh giống như bút lên tai, nhẹ nhàng điều chỉnh hướng bút, chỉ về phía trước.
- Tôi cần một tai nghe có 'camera tích hợp' và thế là xong, camera hướng thẳng về phía trước và tầm nhìn càng rộng thì càng tốt. Bằng cách này, cậu có thể chụp ảnh, có thể quay phin hay gọi điện thoại... Điều quan trọng nhất là ba chức năng này có thể được sử dụng với máy ảo.
Tất nhiên, thứ này không dành cho một loại trực tiếp nào đó, thứ hắn thiếu bây giờ là số người chơi đã đăng ký trước à?
Rõ ràng không thiếu.
Thực phẩm, quần áo, nhiên liệu và tài nguyên đều được ưu tiên cho 'nhóm ưu tiên, và các người chơi dự bị được xếp hạng sau nhóm ưu tiên. Sở Quang không cần sáu tỷ người trên thế giới làm việc cho hắn, hắn cũng không có nhiều khoang ngủ đông như vậy.
Hắn chỉ cần đảm bảo rằng số lượng người chơi trong server 5:1 - 10: 1 như vậy là đủ rồi.
Trên thực tế, tỷ lệ bây giờ đã gần 30:1, nếu tính cả những cư dân mạng sa điêu đang hẹn trước, Sở Quang hoàn toàn không lo lắng về việc không có rau hẹ mới xuất hiện.
Nên xem xét điều gì với tư cách là một người lập kế hoạch?
Tất nhiên, đó là nâng cao trải nghiệm chơi game của người chơi trong trò chơi.
Một tai nghe có chức năng camera tích hợp không chỉ tạo điều kiện giao tiếp của người chơi trên các kênh khu vực và kênh đội hình, mà còn trở thành đôi mắt của mình, tạo điều kiện cho bản thân nhìn trộm vào màn hình, nắm bắt một số yếu tố chính dễ bị người chơi bỏ qua.
Đồng thời, nó có chức năng của cả máy đo tốc độ và máy liên lạc, cũng có thể xem xét thêm phiên dịch đồng thời trong tương lai, tầm quan trọng của điều này là quá quan trọng.
Chưa kể đến bất cứ điều gì khác, ít nhất trong tương lai, sự hợp tác giữa các tiểu đội sẽ không còn phải dựa vào la hét nữa.
Ngay cả khi chỉ phí đắt đỏ và không thể phù hợp với tất cả mọi người, Sở Quang phải đảm bảo rằng trong trường hợp xảy ra trận chiến, hắn có thể trang bị cho mỗi tiểu đội trưởng một chiếc.
À, đám NPC của đội cảnh vệ cũng phải mang chúng.
Nghe xong lời nói của Sở Quang, Ân Phương rơi vào trầm tư.
Câu 'Có thể để các thành viên của đội thám hiểm khoa học làm ánh mắt của mình' này khiến hắn ta cảm động. Thành thật mà nói, mặc dù nhóm thám hiểm khoa học đã được thành lập từ rất lâu nhưng hiệu quả công việc không cao lắm.
Một mặt, do ảnh hưởng của các yếu tố khách quan như tuyết rơi dày, nhiều nơi thực sự không thể đi.
Mặt khác, các 'người chơi' không có ý tưởng chính xác vê những gì quan trọng và những gì không quan trọng, nhiều lần các chỉ tiết chính bị bỏ lỡ, và hắn chỉ có thể xuất bản lại nhiệm vụ để người chơi chạy lại.
Việc qua lại này không chỉ lãng phí thời gian mà còn rất nhiều ngân sách. Có thể kiểm soát hành động của các thành viên trong nhóm thám hiểm trong thời gian thực và thực hiện các thao tác vi mô trong hành động, nghe có vẻ như là một đề xuất rất hấp dẫn.
Rốt cuộc, biểu hiện đôi khi thông minh, đôi khi ngu ngốc, và trình độ hiệu suất thất thường thực sự của những 'người chơi' này khiến hắn, một cựu cán bộ cấp trung của học viện, có chút lo lắng.
Sờ sờ cằm, Ân Phương ngẫm ngHĩ.
- Tôi sẽ nghĩ biện pháp...
Sở Quang khẽ mỉm cười.
Hắn biết điều này là ổn.
- Tốt, xin nhời...
Quy định thời chiến, ngày 10.
Ngoài bức tường bê tông của trang trại Trường Tồn, trên tuyết trắng, có một hàng thân ảnh đen như mực, ngăn cách rõ ràng với màu của tuyết.
Họ là những tân binh của đội Cảnh vệ.
Mới hôm qua, một lô hàng súng trường 'Arbiter l' hoàn toàn mới và đồng phục đen như mực đã được vận chuyển từ khu công nghiệp mới đến trang trại Trường Tồn, đồng thời phân phối đến từng người trong số họ.
Đồng phục được thiết kế bởi tiệm may Đằng Đằng, được mô phỏng theo đồng phục quân đội của thế kỷ 19, kết hợp phong cách của đồng phục tị nạn với các đường nét và kết cấu đơn giản. Về phần sản xuất, nó được khâu bằng các mũi khâu từ những người di cư từ các khu định cư của những người sống sót như trại Đông Liễu, nhà máy pin và trấn Công Lộ.
Vải của những bộ đồng phục này được vải dệt từ tơ của bướm đên ma quỷ, nhuộm đen bằng thuốc nhuộm chế ra từ kiến cánh đỏ, khâu lại với nhau từ trong ra ngoài, còn có giấy tiên giấy vụn nhồi ở giữa.
Độ ấm của chiếc áo khoác này rất tốt, trọng lượng không lớn lắm, trông khá gọn gàng, nhược điểm duy nhất là không thể giặt được.
Rốt cuộc, cho dù giấy có chống thấm nước đến đâu, nó cũng là một sợi loại vỡ vụn khi gặp nước, ngay cả khi dù không lập tức hóa thành bột giấy ngay khi ngâm trong nước, rất dễ xuất hiện lỗ hổng, làm suy yếu đáng kể hiệu suất ấm áp.
Bất quá dù như thế nào, bộ đồ này tốt hơn so với lớp da của linh cẩu.
Màu sắc của lông thú được xác định, ngay cả khi quân áo làm bằng lông thú đẹp, chúng không phù hợp với đồng phục, nhiều nhất là làm khăn choàng hoặc cổ áo để tô điểm.
Rốt cuộc, một nhóm người mặc áo khoác lông, với một khẩu súng trường đồng loạt trên vai, nhìn qua ít nhiều gì cũng trông giống một đội ngụy quân.
Bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.
Đồng phục màu đen, được trang bị một khẩu súng trường Arbiter nòng lớn, một trăm lính canh xếp hàng trước bức tường.
Ánh sáng trắng rực rỡ, súng cờ như rừng, chỉ cần nhìn vào, có thể cảm nhận được khí tức túc sát đang đến trước mặt.
Đi ở phía trước của đội người, Vanus, cựu chỉ huy của quân đoàn, thở ra một hơi trắng từ miệng và hét vào mặt các tân binh.
- Tất cả mọi người, nghiên!
Đáp lại hắn là âm thanh đều nhịp.
- Nghỉ
Thu hồi ánh mắt khỏi đám tân binh, Vanus bước đến bên Cờ Lê, hỏi đội trưởng đội bảo vệ.
- Cảm giác thế nào? Cờ Lê, mặc bộ ngoại cốt 'năm thức', ánh mắt dừng lại một hồi trên những tân binh đang sắp xếp gọn gàng.
hắn không đưa ra bình luận ngay lập tức, chỉ nói.
- Đợi sau khi người quản lý xem xét, tôi sẽ trả lời cho anh.
Vanus nói.
- Cảm giác của cậu thì sao?
Cờ Lê trả lời không chút do dự.
- Cảm giác của quản lý đại nhân là cảm giác của tôi.
Cảm thấy bất lực trước câu trả lời nhàm chán này.
Vanus từ bỏ câu hỏi, lại nhìn đám tân binh xếp hàng gọn gàng, đột nhiên cảm thấy có chút hoài niệm từ bọn họ.
Ánh mắt hắn hơi nheo lại, nói.
- Công dân của Quân đoàn đi học từ năm 6 tuổi với nền giáo dục cơ bản, bao gồm xóa mù chữ và số học, ở tuổi 12 sẽ quyết định trở thành kỹ thuật viên kỹ thuật hay vào trường quân sự để giáo dục quân sự.
- Nếu vào học viện quân sự, cậu sẽ tốt nghiệp năm 16 tuổi, những người có thành tích tốt có thể được thăng cấp bậc thập phu trưởng, những người khác thì ra tiền tuyến và được phân công vào quân đoàn ngàn người phụ tá, còn lại sẽ được sáp nhập vào quân đội thanh niên như những người lính trẻ, đi đến tiền tuyến nguy hiểm nhất để chiến đấu bên cạnh quân đội tiền tuyến, cho đến khi họ nhận được công lao ở đó, sau đó họ có thể trở thành thập phu trưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận