Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 272: NPC đến với thị trường của người chơi? (2)

Chương 272: NPC đến với thị trường của người chơi? (2)Chương 272: NPC đến với thị trường của người chơi? (2)
- Tôi thấy vỏ của Cua Móng Vuốt, họ làm giáp với vỏ Cua Móng Vuốt? Tuy rằng thoạt nhìn không quá bền, nhưng bọn họ lại có thể giết chết Cua Móng Vuốt!
- Bọn họ lại còn dùng than nướng thịt, thật sự là xa xỉ!
- Nếu có thể cùng bọn họ làm ăn thì tốt rồi... !
- Đúng vậy, bọn nhỏ không thể chỉ uống sữa, lớn hơn một chút vẫn phải ăn chút cháo hoặc bột nhão. Khoai sừng dê của bọn họ không tệ, củ to hơn hẳn so với chúng ta nhìn thấy ở phía bắc.
- Không biết bọn họ có cần công việc ngắn hạn hay không, con mồi mùa đông vốn không nhiều lắm, nếu có thể dùng năng lực đổi chút tiền cũng tốt.
- Tôi muốn tiết kiệm tiền để mua một cái rìu, rìu của họ, trông dường như rắn chắc hơn chúng ta, được làm bằng thép. Tôi chỉ nhìn thấy các công cụ thép tại các thành trì của những người sống sót lớn.
Ngồi trước đống lửa giữa thôn, lưu dân ăn bánh lớn, uống sữa lạc đà nóng hổi, nhỏ giọng thì thâm, trên mặt đều là vẻ hâm mộ.
Những người mặc chiếc áo khoác màu xanh kia không giống bọn họ, cần chất đống lửa trại rất cao vây quanh cùng một chỗ sưởi ấm, mà là dùng loại đuốc nho nhỏ này, chấm với hắc ín đen, thắp sáng cả doanh trại.
Nó chỉ đơn giản là quá giàu có.
Tuy nhiên hâm mộ thì hâm mộ.
Sự tôn ti của danh tính được khắc trong DNA.
Có thể ở bên cạnh cứ điểm của thế lực lớn có được một chỗ dừng chân, không bị trục xuất, bọn họ cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Ít nhất cuộc sống bây giờ là khá hài lòng.
Nhìn khói đen lượn lờ trong doanh trại xa xôi, Ngô Thiết Phủ cùng tộc nhân ngồi chung một chỗ, rơi vào trầm tư thật lâu.
Không có gì để nói qua đêm. Sáng hôm sau.
Ngô Thiết Phủ một mình đi tới căn cứ tiên đồn, sau khi xin phép cảnh vệ đang làm nhiệm vụ ở cửa, gặp mặt Sở Quang vừa rồi từ nơi trú ẩn đi lên.
- Kính thưa đại nhân, tôi có một chuyện, muốn khẩn cầu ngài trợ giúp.
- Lại nữa à?
Sở Quang ngáp một cái.
- Hạt giống không cho người ngoài mượn, chuyện này miễn bàn.
Ngô Thiết Phủ lộ ra vẻ mặt xấu hổ, cúi đầu giải thích.
- Lần trước là tôi đường đột, lần này tôi tới tìm ngài, không phải vì chuyện hạt giống.
Sở Quang tò mò nhìn hắn một cái.
-Ô? Cậu nói xem.
Ngô Thiết Phủ cũng không vòng vo, ngay thẳng nói.
- Tộc nhân của tôi muốn bày sạp ở chợ ở cửa bắc của ngài, khẩn cầu ngài có thể cho phép chúng tôi mượn một mảnh đất có kích thước bằng da lạc đà.
Một vùng đất có kích thước bằng da lạc đà lớn đến mức nào?
Sở Quang cho tới bây giờ chưa từng dùng qua lượng từ kỳ quái như vậy.
Tuy nhiên, trọng tâm không phải là diện tích.
- Bày sạp đúng không, các cậu muốn giao dịch cái gì?
Ngô Thiết Phủ tiếp tục nói.
- Một ít sản phẩm da, linh kiện nhặt được, công cụ chúng tôi tự chế tạo, cùng với các loại con mồi... Tôi đã sử dụng đầu của tôi để đảm bảo với ngài rằng gia tộc của tôi sẽ không gây rối cho ngài, chúng tôi chỉ muốn thay đổi một số ngũ cốc và khoai tây để nuôi con cái của chúng tôi.
Bảo lãnh bằng đầu cũng được.
Nơi cư trú của những người sống sót bình thường thật ra là rất bài xích việc cùng lưu dân buôn bán, dù sao những người lưu lạc xung quanh này bình thường cũng rất khó xuất ra thứ gì tốt, chủ quán dã man cũng không ai thích. Nhưng nếu bạn nhìn vào vấn đề từ một góc độ khác...
Sở Quang suy tư một lát.
Trong lòng đã có chủ ý, hắn nhìn vị tộc trưởng trước mắt này nói.
- Tôi có thể cho phép các cậu tiến vào chợ ở cửa bắc, nhưng các cậu phải tuân thủ các quy tắc chúng tôi đặt ra. Chẳng hạn như đảm bảo rằng các dự án kinh doanh phù hợp với trật tự công cộng, duy trì đường sạch sẽ và gọn gàng trước quầy hàng, không cản trở giao thông, cấm đấu tranh tư nhân, cấm mua bán ép buộc, cấm buôn bán nô lệ tư nhân, cấm bán ma túy gây nghiện, v. v.
- Ngoài ra, các quầy hàng hoạt động tại chợ của chúng tôi phải và chỉ sử dụng tiền pháp định của chúng tôi. Bất kỳ mặt hàng nào được bán cũng phải đảm bảo chất lượng. Trong trường hợp có tranh chấp, tất cả mọi thứ sẽ được điều chỉnh bởi các quy định trong các điều khoản và kết quả của trọng tài.
- Quy tắc cụ thể dán lên tấm biển thông báo ở cửa bắc, nếu như các cậu có thể tiếp nhận, tôi sẽ cho các cậu một gian hàng!
Ngô Thiết Phủ cung kính gật đầu.
- Chúng tôi nguyện ý tiếp nhận, đại nhân.
- Tôi hy vọng cậu có một sự suy nghĩ nghiêm túc, trọng lượng đằng sau câu nguyện ý.
Sở Quang nhìn anh ta nói:
- Vậy thì quyết định như vậy!...
Trên thực tế, cho phép những người du mục này giao tiếp sâu sắc với người chơi, Sở Quang đã trải qua một phen suy nghĩ kỹ lưỡng.
Cái này so với Ngô Thiết Phủ chủ động tìm tới cửa sớm hơn.
Miễn là nó được quản lý đúng cách, các giao dịch thương mại thích hợp có thể thúc đẩy mối quan hệ giữa hai bên.
Người chơi nhận được lợi ích, lưu dân nhận được khẩu phần ăn, mà mình lại thuận lý nhét đồng và bạc vào trong túi của lưu dân.
Làn sóng này, tất nhiên, là win-win.
Có lẽ nó nên được gọi là ba thắng? Sau tất cả, hắn đã giành chiến thắng ba lần.
Buổi tối.
Những người chơi nhỏ ra ngoài làm việc mang theo chiến lợi phẩm hôm nay, lục tục trở vê căn cứ tiền đồn.
Ngay khi bọn họ đang định đi chợ cửa bắc bày một quầy hàng làm ăn, bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện, cửa bắc lại có thể xuất hiện một quầy hàng của NPC?
Không phải tất cả các NPC đều hoạt động trong cơ sở sao?
Chẳng lẽ là độ phồn vinh tăng lên, kích hoạt cốt truyện ẩn dấu?
Trước quầy hàng, hai vị cô nương NPC mặc quần áo da thú, ăn mặc rất có phong tình kỳ lạ ngồi xuống đất, bên cạnh đặt một chậu than sưởi ấm.
Tuổi tác của hai người cũng không lớn, người lớn nhất cũng chỉ có hơn hai mươi tuổi, cử chỉ trầm ổn, an tỉnh ít động. Người tuổi còn nhỏ ước chừng mười lăm mười sáu mười bảy, đôi mắt to chớp chớp nhìn trái nhìn phải, đối với nơi này hết thảy đều tràn ngập vẻ tò mò.
Hai người có lẽ là chị em.
Ánh lửa của chậu than chiếu rọi lên gò má màu lúa mì, che đi khí sắc suy dinh dưỡng, nhìn hồng nhuận sáng bóng.
Trước mặt các cô gái bày một tấm da lạc đà, trên da lạc đà đặt một ít đồ trang sức làm từ đá đầy, linh kiện phế liệu, dao găm bằng sắt, đồ da bao súng, cùng với thịt linh cẩu vừa rồi giết mổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận