Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 263: Tái định cư cho người di cư (1)

Chương 263: Tái định cư cho người di cư (1)Chương 263: Tái định cư cho người di cư (1)
Nhiệm vụ: Du mục từ vùng hoang dã.
Tóm tắt: Một nhóm du mục không rõ thân phận đến từ phương bắc, bất kể mục đích của họ là gì, chúng ta đều phải đối mặt với nó một cách nghiêm túc.
- Mô tả: Người chơi nằm trong vòng 30m gần người quản lý tự động kích hoạt nhiệm vụ, giữ vũ khí theo người quản lý có thể vào trạng thái tuyển dụng.
- Phần thưởng: 1 bạc. ...
Phía bắc công viên đất ngập nước.
Một đám lưu dân quần áo tả tơi dừng bước.
Người đàn ông thân hình cường tráng đi tới trước đám người, ánh mắt không kiêu ngạo ngẩng đầu, nhìn Sở Quang đứng trước cửa bắc công viên đất ngập nước.
- Chúng tôi không có ý xúc phạm, chỉ muốn đi đến hồ lấy một ít nước.
Từ bước chân và tâm mắt tôn kính của người khác có thể nhìn ra, người này hẳn là người lãnh đạo của bọn họ.
Sở Quang nhìn thoáng qua đám người đi theo phía sau anh ta, ước chừng có sáu bảy mươi người... Nó cũng có thể trông giống như bảy hoặc tám mươi người, bao gồm một số trẻ em và người già, phụ nữ mang thai và thậm chí cả trẻ sơ sinh.
Là một đoàn quân cướp đoạt là rất khó xảy ra.
Về tài sản, những người này có hai con bò cái, một con trâu đực, hai con bê con và tám con lạc đà với hành lý và vật tư.
Về phương diện vũ khí, có thể nhìn thấy năm khẩu súng, còn lại đều là cung tiễn, nỏ ngắn, xẻng, rìu, cuốc thậm chí là gậy gỗ.
Phá tan đám ô hợp này chỉ cần một trận xung phong, mà những vật tư này không thể nghỉ ngờ đều là chiến lợi phẩm của hắn.
Câu hỏi đặt ra là liệu bạn có tiếp tục muốn làm một chầu hay không.
Phía sau mình là gân năm mươi người chơi có súng cảnh giới. Sở Quang không có hạ lệnh tiến công, mà nhìn đám lưu dân từ xa mà đến, nói:
- Phía trước các người là lãnh địa của tôi, các người có thể dọc theo đường cầu vượt ra khỏi thành tiếp tục đi về phía nam, hoặc là hướng phía bắc rời khỏi nơi này.
Đám đông náo loạn.
Khuôn mặt của người đàn ông xuất hiện vẻ khó khăn.
- Chúng tôi cần nước ngọt, nếu không có nước, gia súc của chúng tôi sẽ chết khát.
- Trong thành có tất cả mọi thứ các người cần, huống hồ trên mặt đất này khắp nơi đều là tuyết. Bờ đông và bờ nam của Lăng Hồ hiện có hoạt động của cua Liệt Trảo, đó không phải là nơi tốt để lấy nước.
- Nước trong thành phố bị đóng băng, chúng tôi không có đủ nhiên liệu để làm tuyết tan chảy. Đối với cua Liệt Trảo, chúng không đáng sợ hơn quái vật trong thành phố.
Ông già bên cạnh người đàn ông tiến lên một bước, cúi đầu khẩn cầu:
- Khẩn cầu ngài phát từ bi, chúng tôi sẽ không quấy rầy các ngài.
Nếu tất cả mọi người nói sự thật, thế giới này sẽ không trở thành như bây giờ.
Biểu tình trên mặt Sở Quang thờ ơ, trong lòng cân nhắc được mất.
Nếu như cho phép nhóm người này cắm trại bên hồ, rất khó nói có thể thuận lợi đuổi bọn họ đi hay không.
Có lẽ bước tiếp theo của bọn họ chính là khai thác gỗ để tạo doanh trại, xây dựng thành lũy. Thậm chí đem thân thích của bọn họ ở phương xa đều đón tới, cuối cùng lưu dân càng ngày càng nhiều, bị trục xuất ngược lại trở thành thổ dân.
Loại chuyện này ở trên Đất Chết cũng không hiếm thấy, thậm chí có thể nói là tương đối phổ biến, cuối cùng thường lấy xung đột đẫm máu để kết thúc.
Nhưng ở một góc độ khác, hãy nghĩ...
Những người này là lao động, có thể tham gia vào các vị trí mà người chơi không muốn làm hoặc lười biếng để làm.
Và họ có kinh nghiệm săn bắn phong phú và kiến thức về sự sống còn trên Đất Chết, có lẽ cho phép người chơi của mình để tìm hiểu một cái gì đó thú vị. Nói chung, cơ hội lớn hơn rủi ro.
Sở Quang nâng cằm lên, nhìn người đàn ông trước mắt kia.
- Tôi vẫn nói, vùng đất này là lãnh thổ của chúng tôi, nơi này mỗi cái cây và thậm chí mỗi khối đất là của chúng tôi.
- Nhưng vì lòng thương xót, bây giờ tôi cho anh hai lựa chọn, hoặc là chấp nhận vị trí của chúng tôi, tuân thủ luật pháp của chúng tôi và cắm trại tại các địa điểm được chỉ định.
- Hoặc là, từ nơi này rời khỏi.
Người đàn ông kiêng ky nhìn thoáng qua đám chiến sĩ cầm súng đạn thật phía sau Sở Quang, cẩn thận nói.
- Tôi cần thương lượng với tộc nhân của tôi.
Sở Quang gật đầu.
- Tôi cho các người mười phút.
Trên thực tế, căn bản không cần dùng đến mười phút.
Vài tên lưu dân quần áo tả tơi tụ tập cùng một chỗ, sau một phen thương lượng, người đàn ông kia cuối cùng lần nữa đứng ở trước mặt Sở Quang, hai tay dâng lên súng săn của mình.
- Chúng tôi nguyện ý tiếp nhận sự an bày của các người.
Sở Quang không ngờ hắn lại chủ động giao nộp vũ khí của mình.
Tuy nhiên ngẫm lại đúng như thé vậy.
Dù sao mình cũng đã nói, công viên phía trước này đều là lãnh địa của mình. Tiến vào lãnh địa của người khác thỉnh cầu thu nhận, nộp súng cũng là hợp tình hợp lý.
Cung tên và nỏ ngắn được sử dụng để săn bắn được phép giữ lại.
Sở Quang đem nhóm người này an trí ở ngoài cửa đông căn cứ tiên đồn một trăm mét, vẽ ra một mảnh đất lớn bằng sân bóng rổ, cho phép bọn họ chặt gỗ trong khu vực, cũng an cư ở chỗ này.
Hai bên cách nhau một chiến hào, một bức tường vây, hơn nữa khoảng cách đệm một trăm mét. Sở Quang cũng không lo lắng bọn họ sẽ nhấc lên sóng gió gì. Huống chỉ còn có Tiểu Thất ngồi xổm trên nóc nhà.
Có động tĩnh gì, mình trước tiên đã biết.
- Cậu tên là gì?
Người đàn ông trả lời với một giọng nói nặng nề.
- Thiết Phủ, đại nhân.
- Thiết Phủ?
- Đúng vậy, đại nhân, tộc nhân của tôi đều gọi tôi như vậy. Năm sáu tuổi, tôi đã chặt đầu của những kẻ cướp đoạt bằng một cái rìu.
Sở Quang biểu thị có chút vi diệu.
- Tên của cậu thật đặc biệt, nhưng không thuận tiện cho chúng tôi để giao tiếp, và dễ bị hiểu lầm. Như vậy, từ giờ trở đi, họ cậu là Ngô, Thiết Phủ là tên của cậu, kết hợp với nhau chính là Ngô Thiết Phủ.
Tuy rằng đọc vẫn rất quấn miệng, nhưng dùng một chút cũng không thành vấn đề lớn.
Những người du mục này cũng không có văn hóa gì, còn không bằng những người sống sót trong khu dân cư, cũng không thể trông cậy vào miệng bọn họ có thể nhảy ra hai bài thơ.
Nếu mình đặt cho hắn tên quá văn nghệ, hắn cũng chưa chắc hiểu được ý gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận