Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 441: Nguyên lý, phương pháp, kết luận (1)

Chương 441: Nguyên lý, phương pháp, kết luận (1)Chương 441: Nguyên lý, phương pháp, kết luận (1)
Chỉ thấy ngoài vòng tròn lớn, bao quanh một chấm nhỏ, có chút giống địa cầu và mặt trăng, cũng có chút giống nguyên tử hydro.
Quả thật rất quen mắt...
Luôn luôn cảm thấy như mình đã nhìn thấy nó ở đâu đó.
Tuyền Thủy Quan Chỉ Huy nhíu mày.
Đúng lúc này, lão huynh Chiến Trường đứng ở một bên vây xem, bỗng nhiên hô một câu.
- Tôi đã thấy qua! Hôm qua cơ sở dữ liệu trang web chính thức cập nhật tài liệu trong đó.
Tuyền Thủy Quan Chỉ Huy chợt phục hồi tinh thần lại, thốt ra.
- Học viện!?
Ba người phản ứng lại trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Mẹ kiếp!?
Đây là để kích hoạt cốt truyện?
Con đường bùn đến trang trại Trường Tồn.
Ngồi ở phía sau xe tải, dùng áo khoác lông thú quấn mình như bánh chưng, dọc theo đường đi đều không ngừng nói.
- Điều này là không thể! Dấu hiệu của học viện? Xuất hiện trong một trường đại học cộng đồng trong một thị trấn nhỏ ít được biết đến? Cậu chắc chắn không phải là một trò đùa?
Sở Quang thản nhiên cười cười nói.
- Nếu là đang nói đùa, tôi sẽ để ngài một mình đi tới đó.
Ân Phương vẻ mặt không nói gì nhìn hắn, không muốn nói chuyện.
Nhưng Sở Quang ngược lại rất muốn cùng hắn nói chuyện phiếm. Không có biện pháp, tin tức thành phố Thanh Tuyền này quá bế tắc, hắn đối với chuyện xảy ra ngoài, tất cả cơ hồ đều là dựa vào tin đồn nghe nói tới, kết hợp với tự mình biên tự diễn.
Về vì sao đồ đạc của học viện lại xuất hiện ở trong một trường học bình thường không có gì lạ, Sở Quang cũng vô cùng tò mò.
Căn cứ theo Ân Phương nói, từ nơi này đến đầm lầy Bàng Hoàng, ít nhất một ngàn km, đã vượt xa phạm vi thế lực của học viện.
Thành phố Thanh Tuyền mặc dù là một trong những thành phố quan trọng của cụm đô thị phía nam tỉnh Hà Cốc, nhưng đó đều là chuyện kỷ nguyên phồn vinh.
- Thật ra tôi vẫn rất tò mò, học viện rốt cuộc là tổ chức như thế nào.
Ân Phương lắc đầu nói:
- Muốn hoàn toàn giải thích rõ ràng vấn đề này, chỉ sợ dùng một ngày một đêm đều nói không hất.
- Vậy cậu chọn trọng điểm, nhặt những chỗ tôi cảm thấy hứng thú mà nói.
Bị câu hỏi tùy hứng này chỉnh không nói gì, Ân Phương há miệng, thẳng đến khi ăn một ngụm gió Tây Bắc, mới chật vật phục hồi tỉnh thần lại.
Ho nhiều tiếng, hắn nói.
- Nói như thế nào đây, học viện. Thật ra cũng không thần bí như người ngoài các anh tưởng tượng, giống như một thư viện khổng lồ. Trong thực tế, cho đến khi kỷ nguyên thịnh vượng kết thúc, nó chỉ là một tổ chức học thuật lỏng lẻo.
Sở Quang hứng thú nhìn hắn nói:
- Nhưng biểu hiện của các cậu một chút cũng không rộng rãi, cũng không đơn thuần, càng không giống tổ chức học thuật gì.
- Đó là khẳng định, tôi đã nói là trước khi kỷ nguyên phồn vinh chấm dứt, hiện tại đều là năm thứ 211 của kỷ nguyên đất chết.
200 năm.
Trong lịch sử văn minh của nhân loại, không ít vương triều phong kiến không thể tồn tại lâu như vậy, huống chỉ chỉ là một tổ chức học thuật. Ấn Phương híp mắt nhìn về phía tây nam, tiếp tục nói.
- Tôi cũng chỉ nghe nói qua một chút, trong những năm đầu kỷ nguyên đất chết, học viện đảm nhận một phần công tác tái thiết sau chiến tranh, những công việc này chủ yếu tập trung vào lĩnh vực kỹ thuật. Điều này bao gồm tiếp nhận một số cơ sở thử nghiệm, thiết bị nghiên cứu khoa học và phục hồi thông tin bị hư hỏng và công nghệ bị mất.
Sở Quang:
- Nghe có vẻ là một công trình rất hoành tráng.
Ân Phương thở dài thật sâu nói:
- Là như vậy, công việc này chúng tôi làm đến bây giờ vẫn chưa làm xong. Thế giới biến hóa quá nhanh, nghe nói rất lâu trước kia ảnh hưởng của học viện trải rộng khắp đại lục Trung Châu, đoàn khảo sát học viện có thể đi bất cứ nơi nào bọn họ muốn đi. Nhưng cảnh đẹp không dài, nơi ngoài đầm lầy Bàng Hoàng đã không thể chứa được người của học viện, ai nhìn chúng tôi đều giống như nhìn thấy dê béo.
Nghe được từ dê béo, Sở Quang bất giác liếc mắt nhìn tay phải của tên này.
Nói có lý.
Một cánh tay có giá trị ít nhất 10. 000 CR, và nó là một mức giá hữu nghị. Sở Quang cảm thấy cái này thật sự không thể trách người khác, cho dù là đổi thành người tốt như hắn cũng sẽ động tâm tư không tốt.
- Lại nói tiếp, đầm lây Bàng Hoàng rốt cuộc là nơi như thế nào.
Ân Phương trả lời ngắn gọn:
- Một đầm lầy rất rộng lớn, ước chừng lớn như một tỉnh như, thời tiết nơi đó mỗi ngày đều không khống chế được, dị chủng mỗi ngày đều phát điên... Tóm lại ngài sẽ không thích nơi đó.
- Tôi cũng không nói muốn đi, chỉ cảm thấy tò mò.
Sở Quang nhìn về phía trước, vỗ vỗ nắp nóc xe, ý bảo tài xế ở gân đó tìm một chỗ dừng xe.
- Ngay trước đó, chúng ta đến rồi.
Sau khi xuống xe, Sở Quang liền rút búa phía sau lưng ra. Bốn người chơi nhỏ đi theo, lại rất quyết đoán hốt thêm gia hỏa kia, đi ở phía trước, đảm nhiệm công tác hộ vệ.
Đội hình 2 lực 2 giác quan, người chơi hai hệ lực lượng đi phía trước mở đường, hai người chơi hệ cảm giác đi theo phía sau thắp đèn. Bốn người mỗi người một khẩu súng trường tấn công LD-47, hỏa lực tương đối đầy đủ, rất có cảm giác an toàn.
Nếu hỏa lực đã sung túc, Sở Quang bên này cũng không cần bổ sung hỏa lực, cầm búa kịp thời mở thuẫn, bảo vệ tốt cho mình và NPC bên cạnh là OK.
Khu đô thị này khá vắng vẻ.
Bởi vì bão tuyết, trên đường hầu như không có dị chủng lang thang, sau khi giải quyết mấy con gặm nhấm giấu trong bóng tối, đoàn người rất thuận lợi đến khu vực mục tiêu trên bản đồ.
Đó là một trường đại học cộng đồng, chỉ nhìn từ ngoài khá đơn giản, ngay cả diện tích cũng chỉ lớn hơn một chút so với trường trung học gần đó không xa.
Đứng ở trước phòng thí nghiệm, Ân Phương ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lắc đầu.
- Tôi không nghĩ học viện sẽ cảm thấy hứng thú với mục tiêu không quan trọng này, xác suất lớn là ngài chạy một chuyến vô ích.
Nghe được những lời này, Sở Quang lơ đãng cười nhạt.
- Đã đến cửa rồi, có phải chạy một chuyến không công hay không, đi vào xem một chút không phải sẽ biết.
Ném xuống những lời này, Sở Quang mang theo người chơi đi vào.
Mắt thấy mình sắp tụt lại phía sau, Ân Phương cũng chỉ có thể kiên trì đi theo, bước vào †òa thí nghiệm âm u này.
Gạch men vỡ vụn cùng đống đổ nát, trên mặt đất còn có vỏ đạn mới rơi xuống, xem ra hơn một giờ trước nơi này bộc phát một hồi chiến đấu kịch liệt.
Nhìn trên mặt đất nứt ra, Ân Phương há to miệng, không tự chủ được theo sát một chút.
Trong đoàn khảo thí của học viện, chiến đấu loại chuyện thô lỗ này, bình thường đều là E cấp, F thậm chí là người nhân tạo và máy bay không người lái làm việc, nhân viên cấp D cần là năng lực phân tích độc lập cùng bộ não ưu tú. Cho dù cần nắm giữ một ít kỹ năng sinh tôn, cũng là lấy bản thân sinh tôn làm chủ. Chẳng hạn như kiến thức sơ cứu cơ bản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận