Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 534: Lên giá? Closed Beta nha, quen thuộc liền tốt! (2)

Chương 534: Lên giá? Closed Beta nha, quen thuộc liền tốt! (2)Chương 534: Lên giá? Closed Beta nha, quen thuộc liền tốt! (2)
Gần khu công nghiệp mới.
Trước một cửa hàng bách hóa bỏ hoang.
Các khúc gỗ chưa được xử lý được chất đống trong không gian mở theo hình kim tự tháp, những người di dời liên tục di chuyển xung quanh các cọc.
Một số người mang rìu và chẻ những khúc gỗ lớn thành những thanh củi nhỏ. Những người khác cưa chúng thành các tấm ván và mang chúng vào các cửa hàng bách hóa bỏ hoang để sửa chữa các bức tường bị hỏng và bịt kín các cửa sổ, cửa ra vào bị rò rỉ.
Nhà để xe dưới lòng đất thông thoáng hơn dự kiến, khi họ đến đây, họ thấy không có quá nhiều người bên trong. Những người di dời được chuyển đến đây chỉ có thể sống tạm thời ở tâng một của cửa hàng bách hóa.
May mắn thay, người dân trong hầm trú ẩn đã kịp thời mang cho họ một mẻ củi và một số viên gạch để tạo ra bếp lò.
Nhờ những gỗ và gạch này, nó quả thật giúp bọn họ rất nhiều.
Thông qua bếp gạch và lỗ thông hơi, họ có thể loại bỏ khói đang cháy khỏi các tòa nhà mà không có nguy cơ ngộ độc hoặc bắt lửa bằng cách đặt than đang cháy bên cạnh giường của mình.
Khi các bức tường và cửa sổ bị vỡ được bịt kín, mức tiêu thụ nhiên liệu chậm lại đáng kể.
Đầu bếp đặt một cái vạc lớn ở cửa, cháo sôi trong nồi.
Mặc dù có mùi cỏ xung quanh, nhưng những bong bóng đang nổ tung vẫn khiến những người sống sót với chiếc mũi đỏ hoe phần nào thắp lên một tia hy vọng cho cuộc sống tương lai của họ.
Người quản lý mặc áo giáp màu xanh không có nuốt lời.
Những chiếc áo khoác màu xanh không bỏ rơi họ.
Cuộc sống ở đây không thỏa đáng, nhưng ít nhất nó vẫn còn có thể tồn tại.
Miễn là có thể sống, thì sẽ có hy vọng. ... Cho đến nay, ba ngày thời gian cuối cùng đã qua.
Những người sống sót của năm cứ điểm như Nhà máy pin Siêu Uy, Trại Đông Liễu và Thị trấn Công Lộ đều đã hoàn thành việc chuyển giao.
Vùng ngoại vi ngoài cùng của vùng ngoại ô phía bắc thành phố Thanh Tuyền đã hình thành một vành đai chân không, lần sau, khi những kẻ cướp đoạt quay trở lại, sợ rằng họ chỉ có thể tìm thấy một số rác vô dụng ở gần đó.
Kế hoạch nườn không nhà trống sơ bộ thành hình!.
Tuy nhiên, do nhiều ngày tuyết rơi dày và thiếu lương thực, nhiên liệu và các nguồn cung cấp khác, kế hoạch di dời cho đợt thứ hai và thứ ba đã phải tạm dừng.
Sở Quang hứa hẹn với bảy khu định cư còn sót lại.
Nếu họ bị tấn công, quân tiếp viện từ nơi trú ẩn sẽ đến sau nửa giờ, họ chỉ cần cầm cự trong nửa giờ, và phần còn lại có thể được giải quyết bởi những người lính của nơi trú ẩn.
Nhưng thành thật mà nói, thời tiết ma quái này ít có khả năng bị tấn công hơn là đóng băng đến chất.
Ngay cả đoạn đường dài mười cây số từ tiền đồn đến nông trại Trường Tồn cũng đã được sửa chữa mà không có ổ gà rõ ràng, những chiếc xe tải đi qua thỉnh thoảng bị hỏng một hoặc hai lần, chứ đừng nói đến việc diễu hành qua vùng hoang dã.
Đối với điều kiện đường xá ổ gà trên vùng Đất Chết, chỉ sợ rằng đội quân lớn sẽ không thể đi bộ vài km, họ sẽ phải bị mắc kẹt trong tuyết và chờ chết.
Hơn nữa, bộ lạc Tước Cốt ở xa hơn về phía bắc, tình hình mà họ phải đối mặt vào lúc này sẽ không quá dễ dàng. Nhiệt độ ở vùng ngoại ô phía bắc là thấp hơn âm mười độ, có thể đến hai mươi hoặc ba mươi độ âm.
Ngay cả khi họ ăn thịt người.
Cũng cần phải nấu thịt chứ...
Mùa đông lạnh giá năm nay không chỉ mạnh hơn những năm trước, có thể được mô tả bằng hai từ - khốn khổ.
Trước đây Sở Quang đã đến phố Bethe, trong khi kiểm tra tình hình ở đó, hắn trò chuyện với lão Charlie một lúc. Lão Charles lúc ấy biểu thị, ông sinh hoạt ở chỗ này đã khá nhiều năm. Mà tình huống tôi tệ như năm nay chỉ xuất hiện hai lần trong ký ức của ông.......
Ngày thứ hai của Quy chế thời chiến.
Tình trạng thiếu lương thực đột ngột, mặc dù khiến cuộc sống trở nên tồi tệ hơn một chút so với trước nhưng không có tác động không thể chịu đựng được đối với trải nghiệm chơi game của người chơi.
Việc mua hai loại chủ yếu là lúa mì xanh và khoai sừng dê, trong khi gạo, khoai tây, lúa mì, ngô và các loại bột khác nhau được bán ra với số lượng có hạn.
Với thu nhập của người chơi, họ có thể tiêu thụ cho mấy thứ phía sau.
Tuy nhiên, việc tăng gấp đôi mức giá chuẩn vẫn khiến nhiều người chơi chuyên nghiệp lập sạp cảm thấy áp lực.
Chợ ở cổng bắc.
Đã đến giờ ăn tối.
Những người chơi ngồi trước sạp mì của Trương Hải lần lượt hét lên.
- Ông chủ Trương, sao anh lại tăng giá rồi?
- Chính xác! Cắt thịt mỏng hơn tờ giấy, làm sao bây giờ là 2 bạc một bát mì thường thế.
- Đắt gấp đôi! Quá phận.
Bực mình vì tiếng la hét, Trương Hải dùng nồi và thìa gõ vạc, sốt ruột nói.
- Ôn ào cái gì, các anh đi hỏi người bán bột ở kho một chút! Một ký bột ngô bán với giá 5 bạc! Tính phí các anh 2 bạc một tô mì, có quá đáng không? Hả?
Còn la lối.
Ngày mai bán ba bạc vào.
Tuy nhiên, điều mà Trương Hải không ngờ tới là những thực khách ngồi trước quầy hàng lại không mua, tiếp tục la hét.
- Cắt! Tôi nói sao mì ít như thế, hóa ra chỉ có hai bạc.
- Không thể nói là quá đáng, quá đáng.
- Cục Giám sát thị trường đâu? Tôi sẽ gọi cảnh sát, có một thương gia tim đen cắt xén vật liệu đây nè.
Trương Hải: - @#%I
Mẹ nói
Ngày mai lão tử sẽ bán ba bạc một bát.
Mức tăng giá không chỉ là những người bán mì sợi, cả những người bán thịt nướng và bán màn thầu đều tăng.
Chỉ đến lúc này, các người chơi mới nhớ đến cây nấm của bà chủ Nha Nha.
Một bạc một bát canh nấm quả thực là một tia hi vọng bên trong mùa đông rét lạnh.
Trước kia cảm thấy nó rất đắt, bây giờ nghĩ về nó mới thấy rất rẻ.
Khi mùa xuân năm sau bắt đầu, sạp bán nấm mới tiếp tục kinh doanh, hy vọng rằng bà chủ Nha Nha có thể giữ cho họ một chút hồi ức tốt đẹp, nhưng tuyệt đối đừng tăng giá...
Đi dạo trong chợ ở cổng bắc, Sở Quang vừa lắng nghe giọng nói của những người chơi vừa suy nghĩ xem tối nay nên ăn gì.
Nhận thức của người dân cũng là một phần công việc của nhà quản lý. Rốt cuộc, nếu chỉ nhìn vào báo cáo, rất dễ hiểu lầm về chiến lược.
Nhìn chung, tác động của đợt tăng giá này vẫn có thể kiểm soát được, và hiệu quả có thể coi là kỳ vọng của Sở Quang.
Thu nhập trung bình hàng ngày của người chơi tăng 50% - 100%, giá thực phẩm, quần áo và nhu yếu phẩm hàng ngày tăng 100% - 150%, giá các sản phẩm công nghiệp như vũ khí và đạn vẫn không thay đổi.
Nói một cách dễ hiểu, những người chơi chuyên nghiệp hệ sinh hoạt không bị coi là suy yếu, những người chơi chuyên nghiệp hệ chiến đấu là tăng cường cấp sử thi.
Hiện tại, thứ duy nhất trong toàn bộ thị trường không tăng giá có lẽ là sữa và một số thịt khô được chế tác từ con mồi mua từ những người du mục.
Những người chăn gia súc của bộ lạc Sương Mâu đã mang đến một quy trình làm thịt khô chuyên nghiệp, có hương vị độc đáo. Bởi vì nó dễ mang theo và giá rẻ, nó rất phổ biến với một số người chơi cần phải chiến đấu ở nơi hoang dã, mặc dù hương vị hơi kém, nhưng nó rất tiết kiệm chi phí như thực phẩm khô. Xét cho cùng, lúa mì xanh hiện là một 'sản phẩm được kiểm soát và bánh mì xanh đã biến mất trên thị trường.
Không thể ăn bánh mì, những người chơi nhỏ chỉ có thể lấy thịt khô làm thức ăn khô.
Đi bên cạnh Sở Quang, Hạ Diêm thấp giọng lẩm bẩm.
- Có phải tôi bị ảo giác không? Làm sao tôi cảm thấy tiền lương của tôi ngày càng ít đi thế?
Bữa tối hôm nay thực sự tiêu tốn của cô 7 bạc.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy khủng hoảng vì tiền lương của mình không đủ.
Sở Quang không cảm thấy nhiều, trả lời bằng giọng điệu thoải mái.
- Nói cách khác, người chơi sẽ mua nhiều súng hơn từ cô, và hiệu suất của cô cũng sẽ tăng lên, chẳng mấy chốc cô sẽ thấy rằng mức lương cao hơn gấp đôi so với trước đây.
Hạ Diêm:
- Nhưng một khẩu súng có thể tồn tại rất lâu, phải không? Người chơi của anh không thể mua súng mỗi ngày.
Sở Quang kiên nhẫn nói.
- Cô không thể nghĩ như vậy, nếu mua súng thì phải mua đạn, đúng không? Súng có đầy đủ các phụ kiện, ống nhắm, áo chống đạn, mũ giáp, mảnh vỡ lựu đạn, ba lô, còn có băng vải vân vân, vv... Tất cả những thứ này đều tốn tiền nhỉ?
Trước đây, năng suất của nơi trú ẩn không đủ, Sở Quang phải cẩn thận khi thiết lập phần thưởng nhiệm vụ để tránh tràn dữ liệu tiền gửi của người chơi.
Bây giờ, năng suất của hầm trú ẩn đã đạt đến một giai đoạn mới, Sở Quang cần người chơi tiêu thụ và mua vũ khí và áo giáp được sản xuất trong nhà máy, để nhà máy có thể mở rộng sản xuất và giảm chỉ phí hơn.
Như thế lặp lại mới có thể hình thành một tuần hoàn cung cầu cân bằng rất tốt. .
Nhìn Hạ Diêm lộ vẻ mặt bối rối, Sở Quang cười nhẹ.
- Nếu không hiểu được thì thôi đi, những này quá khó đối với cô.
Hạ Diêm liếc nhìn Sở Quang, có chút tỉnh táo nói. - Tôi cảm thấy anh đang cười nhạo tôi.
Đương nhiên, Sở Quang sẽ không thừa nhận, thản nhiên trả lời.
- Tôi không nói như vậy.
Sau khi dạo quanh chợ, Sở Quang cuối cùng cũng mua được ba cái bánh bao thịt, nhân tiện đi đến quây hàng của chị em Thu Thảo Thu Diệp mua hai chai sữa cho bữa tối hôm nay.
Trời quá lạnh để có nhiều cảm giác thèm ăn.
Hơn nữa, mọi người đều tiết kiệm thức ăn và quần áo, với tư cách là một người quản lý, hắn ta không xa hoa và lãng phí lắm.
Đi bộ theo hướng của viện dưỡng lão.
Ngay lúc Sở Quang vừa đi tới cửa đã nhìn thấy Ân Phương đang đi ra từ thang máy.
Hắn đang cầm một thiết bị kim loại trong tay, một hình dạng to bằng quả bóng rổ, tạo hình vuông bức, có hình dạng như một con bạch tuộc nhỏ, với 4 chân cơ khí dưới khung.
Cắn một miếng bánh bao, Sở Quang tò mò nhìn hắn hỏi.
- Cậu cầm gì trong tay?
Nhìn thấy Sở Quang, ánh mắt Ân Phương sáng lên, hưng phấn nói.
- Một robot bốn chân dựa trên công nghệ kết nối thần kinh! Ngài còn nhớ hộp đen mà ngài nhặt được từ nơi trú ẩn 117 trước đây không? Dựa trên thiết bị kết nối thần kinh mà nó tạo ra, tôi đã thay đổi một chút với máy ảo và một số bộ phận khác, sau đó tôi có thứ này. Có phải rất lợi hại hay không? Tôi đã tự làm đó!
Mạnh dữ?
Mạnh ra sao?
Thậm chí không quan tâm đến bữa tối, Sở Quang nhìn đồ chơi trong tay hắn, lập tức hỏi.
- Làm thế nào để tôi sử dụng thứ này??
- Rất đơn giản! Chỉ cần đeo lên thiết bị kết nối riêng... Vừa đúng lúc tôi muốn kiểm tra hiệu suất của nói
Nói rồi, Ân Phương lấy từ trong túi ra một chiếc tai nghe không dây cỡ ngón tay cái, ném lên tay Sở Quang, hớn hở nói. - Ngài đeo lên thử xeml
Bạn cần đăng nhập để bình luận