Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 262: Những người du mục từ vùng hoang dã (3)

Chương 262: Những người du mục từ vùng hoang dã (3)Chương 262: Những người du mục từ vùng hoang dã (3)
Xí Tác cùng với Lai Văn nghe xong, lập tức đứng thẳng người, sĩ khí cao ngất hô:
- Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
- Tốt lắm!
Sở Quang hài lòng gật gật đầu, cuối cùng dặn dò hai người vài câu.
- Chú ý an toàn sản xuất.
Sau đó, hắn mặc vào ngoại cốt đã trải qua cải tiến toàn bộ phòng hộ, vác búa lớn rời khỏi nhà máy thép giống như lò sưởi này.
Ngoài nhà máy.
Tuyết rơi dày đặc dần ngưng lại, sắc trời phương xa dần dần thâm trầm.
Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi của các NPC, các cửa hàng vũ khí tại tiền đồn đã đóng cửa.
Mang theo tiền lương ngày hôm nay, Hạ Diêm ở cửa hàng vũ khí mang theo nạng chống, †ò mò đi đến chợ cửa bắc.
Nhìn hàng hóa trên quầy hàng, cô ấy mở to hai mắt trong sự kinh ngạc.
Tất nhiên, ngạc nhiên nhất vẫn người chơi.
Bọn họ cho tới bây giờ chưa từng thấy bà chủ Hạ rời khỏi cửa hàng vũ khí của mình bao giờ, càng chưa từng thấy cô đến dạo quanh chợ cửa bắc.
- Mẹ kiếp, bà chủ cửa hàng vũ khí đi ra rồi?
- Thật không tưởng! Bây giờ NPC có thể mua một cái gì đó cho người chơi!?
- Chờ đã, không phải lúc nào người quản lý vẫn mua sao? Từ lâu đã thấy hắn đến đây ăn vụng.
- Điều đó có giống nhau không? Quản lý đại nhân đó là con ruột của nhà phát hành mà. Huống hồ, cậu không nghe nói sao, các mã NPC khác được làm bằng mã nguồn của ông ấy. Rõ ràng, AI của ông đã tiến hóa và các NPC khác đã trở nên thông minh hơn. Nếu không tốt sau này tất cả các NPC có thể mua đồ đạc của chúng ta. - Mẹ kiếp, cậu nói như vậy, tôi cảm thấy như thể phát triển thành một hệ trò chơi?
- Mmmm... Phát triển một người quản lý? Có vẻ như không có gì sai với điều đó. Dù sao hắn hiện tại thông minh như vậy, ít nhất cũng có một nửa công lao của chúng ta.
Có đôi khi Sở Quang thật hy vọng lỗ tai mình không nhạy như vậy, nếu không luôn có người hiểu lầm hắn không đủ sáng suốt.
Lương tâm trời đất, chẳng lẽ hắn còn chưa đủ đại công vị tha sao?
Một người có nguyên tắc như hắn, trên mảnh Đất Chết này gần như đều đã tuyệt tích.
- Cho ngài.
Bên tai bỗng nhiên bay tới âm thanh, cắt đứt dòng suy nghĩ của Sở Quang.
Nghiêng mặt nhìn lại, chỉ thấy Hạ Diêm khuỷu tay kẹp nạng, một tay cầm lấy một cái đùi hươu nướng, hào phóng đưa một cái tới.
- Lần trước, ngài mời tôi uống súp, lần này tôi mời ngài ăn đùi hươu nướng.
Khuỷu tay kẹp nạng, trên tay còn cầm thịt đùi hươu, động tác này ít nhiều có chút buồn cười.
Sở Quang nở nụ cười, tiếp nhận đùi hươu.
- Vậy tôi sẽ không khách sáo. Tuy nhiên, với tư cách là ông chủ, tôi vẫn nhắc nhở cô một câu, tiền lương của cô tốt nhất là chỉ tiêu tiết kiệm một chút.
Hạ Diêm cắn thịt nướng, chớp mắt.
- Tiết kiệm một ít tiền là gì?
- Cô không có thói quen tiết kiệm sao?
- Tiết kiệm?
- Quên đi.
Sở Quang thổi thịt đùi hươu nóng hổi, dùng răng nhẹ nhàng xé ra một miếng nhỏ, cẩn thận nhai nuốt, sau khi nuốt xuống mới chậm rãi nói:
- Coi như tôi chưa nói. Hạ Diêm:
-2,
Trải qua cuộc sống an nhàn lâu như vậy, hắn thiếu chút nữa đã quên mất đoạn thời gian ở phố Bethe.
Đại đa số người trên Đất Chết, đều là qua ngày tính một ngày, làm sao có khái niệm tiết kiệm này chứ.
Nói không chừng ngày nào đó tích góp được lợi thế, liền trở thành thứ trong túi người khác, còn không bằng vui vẻ qua mỗi ngày.
Lúc này, một người chơi đột nhiên từ xa chạy tới, vừa chạy vừa hưng phấn hô to.
- Phía bắc có rất nhiều người. Bọn họ dọc theo cầu vượt xuất thành đi về phía nam, đại khái có năm sáu mươi... Có lẽ là sáu mươi bảy mươi, một vài con lạc đà và gia súc, không chắc chắn họ là ai.
Đám người chơi nhỏ ở cửa chợ trong nháy mắt bàn tán sôi nổi.
- Chẳng lẽ là thương đội?
- Ngon ngon, lại có thương nhân tới?
- Không phải đã có một đợt cuối cùng của mùa đông rồi sao?
- Không biết, nghiêm túc mà nói, lần trước hẳn là đợt cuối cùng, nhưng sau đó không phải lại tới một đợt nữa sao? Không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhìn đám người chơi bàn tán sôi nổi, Hạ Diêm liếc mắt nhìn VM một cái, thấy không có động tĩnh, lại nghiêng đầu nhìn trộm biểu tình trên mặt Sở Quang, phát hiện vẻ mặt của hắn dân dần nghiêm trọng.
Cho dù không hiểu quan sát sắc mặt, nhưng cô ấy cũng đoán được, khẳng định là đã xảy ra chuyện không hay gì.
Vì thế Sở Quang ăn xong một nữa đùi hươu nướng trong tay, Hạ Diêm nắm chặt nạng nhỏ giọng hỏi một câu.
- Có chuyện gì đã xảy ra?
- Tám phần là du mục. - Du mục?! Lúc này bọn họ đến thành phố Thanh Tuyền làm gì? Tuyết đã rơi dày như vậy!
Hạ Diêm vẻ mặt giật mình.
Cô ấy ngược lại nghe qua tin đồn du mục, tuy rằng đều là những tin đồn không tốt lắm.
- Không biết, tuyết năm nay rất đột ngột, sớm hơn một tháng so với những năm trước. Chiến tranh, nạn đói, thủy triều... Những này cũng không phải là duy nhất của thành phố Thanh Tuyền, Trung Châu đại lục cũng không chỉ có một cái tỉnh trũng nước này.
Những người du mục trên Đất Chết không đề cập đến những người chăn thả gia súc, nhưng những người bị mất nhà cửa, bị buộc phải đi lang thang, săn bắn và nhặt rác.
Họ thường đại diện cho tai họa, hỗn loạn và điềm bất lành, nhưng không phải là những kẻ cướp đoạt trắng trợn đốt cháy và cướp bóc.
Có lẽ một ngày nào đó họ tìm thấy ngôi nhà phù hợp, từ đó định cư, bắt tay vào con đường trật tự.
Cũng có thể đột nhiên tìm được một đống vũ khí, càng ngày càng bạo, biến đổi ranh giới đạo đức cuối cùng, triệt để ngã về phía trận doanh hỗn loạn tà ác.
Tất nhiên, khả năng này thực sự là rất nhỏ, giống như mua vé số, có lẽ chỉ có một hoặc hai người trúng giải trong 10. 000 tờ.
Lưu Chính Nguyệt lúc trước ở nông trang Brown, từng bởi vì Sở Quang mang theo rất nhiều thịt khô đi giao dịch lương thực, mà hiểu lầm bọn họ là du mục lang thang đến khu Vực này.
Không ngờ lúc này mình thật sự gặp phải...
- Cô trở về nơi trú ẩn trước.
- Nếu họ tiếp tục, chắc chắn họ sẽ tìm thấy một nhà máy gạch ở góc tây bắc của công viên đất ngập nước Lăng Hồ.
Không có lời giải thích nhảm cùng Hạ Diêm, Sở Quang nhìn về phía người chơi ở cửa chợ, tăng âm lượng.
- Tất cả mọi người tập hợp.
- Mang theo vũ khí của các cậu, theo tôi đi gặp bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận