Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 74: Gặp gỡ kẻ cướp! Trận chiến đầu tiên của người chơi! (2)

Chương 74: Gặp gỡ kẻ cướp! Trận chiến đầu tiên của người chơi! (2)Chương 74: Gặp gỡ kẻ cướp! Trận chiến đầu tiên của người chơi! (2)
Đồng tử của Sở Quang hơi co lại.
Chỉ dùng không đến một giây đồng hồ, anh đã nhanh chóng đoán ra thân phận của hai người này.
Kẻ cướp!
"Tình huống bên ngoài như thế nào?" Dạ Thập từ bên cạnh đến gần, đè thấp âm thanh hỏi.
Cậu cho rằng tiếng của mình đã rất nhỏ, nhưng kỹ xảo ẩn nấp chung quy vẫn còn kém không chỉ một chút
"Suytl"
Sở Quang chỉ kịp làm thủ thế im lặng, nhưng lại nhìn thấy con linh cẩu biến dị với dây xích trên cổ kia nháy mắt xoay đầu, sủa hai tiếng về phía mình.
Sắc mặt Sở Quang lập tức thay đổi.
Đậu moái
Điểm kỹ năng của con súc sinh này toàn mẹ nó tăng thêm cảm giác hả?
Trong chớp mắt, hai tên cướp cũng nhanh chóng nhìn sang đây, phản ứng khá nhanh, nâng súng trong tay lên lập tức bắn.
Bằng bằng!
Hai tiếng súng vang lên liên tục, Sở Quang nhanh chóng rụt đầu về, nhưng rất nhanh anh đã phát hiện bản thân lo lắng quá nhiều.
Súng trường thủ công DIY kia tám phần là không có rãnh nòng súng.
Ở bên kia đường cũng yên lặng, mấy phát đạn quả nhiên không chạm vào cửa bên cạnh mình được, toàn dừng ở trên đường xi măng.
"Một cuộc đọ súng? Tình huống như thế nào? Chúng ta có phải gặp trúng người biến dị hay không?" Nhặt Rác Rưởi đang trốn trong cửa hàng, không hoảng sợ một tí nào, thậm chí còn hưng phấn xoa tay. Ranh con Dạ Thập cũng giống như vậy, rút lao ra ném trước.
"Hai người đừng sợ, để tôi nhìn một cái ——"
"Nhìn cái rắm!"
Thấy hai tên này không biết sợ một chút nào, mũi của Sở Quang tức giận hếch lên, lấy tay nhấn đầu của Dạ Thập, sau đó ấn cậu trở về.
"Là cướp! Hai người đều có súng, còn có một con chó đi theo! Các cậu rút lui từ cửa sau đi, chúng ta gặp lại ở trạm xe buýt cách đây 300m về phía nam——"
"Thưa ngài quản lý đại nhân tôn kính, tại sao muốn chúng tôi rút lui? Đối diện chỉ có hai người thêm một con súc sinh, người của chúng ta cũng không ít hơn bọn họ!" Nhặt Rác Rưởi nắm chặt hai bàn tay,'Chúng ta cũng có thể chiến đấu, !"
"Không sai! Chúng ta có thể chiến đấu!"
Dạ Thập hưng phấn gật đầu, nhặt lấy chiếc nỏ mà người quản lý vừa ném xuống, tỉnh thần binh sĩ ngẩng cao nói: "Tuy chúng ta chỉ có một khẩu súng, nhưng chúng ta còn có bom Molotov*... và con thằn lằn cao hai mét này, tôi không tin nó không đánh thắng một con chó."
(*bom Molotov: là một loại vũ khí gây cháy có cấu tạo cực kì đơn giản. Nó có thể được chế tạo hàng loạt với chỉ phí rất thấp)
Nghe câu nói này, Sở Quang đang khẩn trương nháy mắt tỉnh táo lại.
Đúng vậy.
Chạy cái gì?
Trước kia chỉ có một mình cô đơn, đầu buộc trên lưng quần khai hoang ở bên ngoài, khi gặp phải cái loại cướp bóc vô cùng hung ác này trốn là chuyện bình thường.
Bây giờ muốn súng có súng, muốn người có người, còn mẹ nó chạy cái gà gì!
Huống chỉ đối diện chỉ có hai người.
Phản ứng của Sở Quang cũng rất nhanh, lập tức ra quyết định, đồng thời cũng kéo chốt súng nạp đạn.
Chơi nó! "Cậu cầm bom Molotov qua bên kia." Sở Quang ném bom Molotov cùng que diêm đến tay Dạ Thập, thuận tay chỉ một cái về phía góc đường đối diện.
"Chú ý nghe tôi chỉ huy, súng tôi bên này vang lên, cậu châm lửa ném liền!"
Đối phương không biết phe mình có mấy người, nhìn thấy có người lao ra khẳng định sẽ đuổi theo.
Dạ Thập nhận lấy bom Molotov sửng sốt.
"Tôi, tôi nên đi qua như thế nào?"
"Chạy qua, bằng không cậu còn muốn tôi cõng cậu qua chắc? Yên tâm, súng bọn họ không có rãnh nòng súng, bắn không trúng cậu." Nói xong, Sở Quang duỗi tay đẩy cậu ta một phen.
Dạ Thập lảo đảo chạy tới cửa ra vào.
Tuy trong lòng rất sợ, nhưng nghĩ đây chính là cơ hội để cậu biểu hiện trước mặt quản lý đại nhân, cậu khẽ cắn môi, vẫn kiên trì đến cùng.
Mẹ nó.
Liêu mạng!
Trong trò chơi sợ cái búa!
Quả nhiên giống như dự đoán của Sở Quang, nhìn thấy Dạ Thập lao ra từ cửa hàng, hai gã cướp kia lập tức kêu lên một trận quang quác, bắn hai phát súng vào cậu.
"Ha ha, cục cưng của tôi, cậu chạy đi đâu vậy?"
"Từ bỏ đi, cậu không chạy thoát được đâu, bây giờ đầu hàng còn có thể tha cho cậu một mạng!"
Dạ Thập nghe không hiểu những người này đang nói gì, chỉ cảm thấy viên đạn vèo vèo xẹt qua da đầu của mình.
Bước chân của cậu không dám dừng lại một khắc nào, cũng không dám ngẩng đầu, lao thẳng vào trong cửa hàng khác bên đường.
Hai gã cướp nhìn nhau, mỉm cười tà ác, một trước một sau ghìm súng dồn lên, đồng thời thả xích chó. Trên người không có súng.
Tám phần là người nhặt mót, nhặt rác thải gân đây.
Bóp chết một tên nhặt mót không khác gì bọn họ dẫm chết một con gián.
Sở Quang trốn trong cửa hàng vẫn không nhúc nhích, yên lặng chờ đợi thời cơ.
Nghe tiếng chó sủa càng ngày càng gần, đột nhiên anh thò nửa người ra, nhắm ngay con linh cẩu biến dị đang chạy tới như điên bóp cò.
Bằng!
Viên đạn 9mm phá rãnh lao ra, khoảng cách không đến 5 mét căn bản không thể né tránh, nó đâm xuyên qua sườn eo của con súc sinh kia ——
Tuy Sở Quang ngắm là đầu.
Ngay cả tiếng kêu thảm thiết nó cũng không hét lên được, chỉ thấy con linh cẩu kia ngã quy ở trên mặt đất, lăn ra hai mét không hề nhúc nhích.
Tên cướp lao tới bên cạnh đầu tiên là sửng sốt, hiển nhiên không ngờ đối phương lại có súng.
Khi gã phục hồi tinh thần, đồng bọn chung đụng sớm chiều với mình đã chết thảm, biểu tình trên mặt nháy mắt bóp méo vì phẫn nộ.
"Ông đây muốn lột sống mày!"
"Quỳnh, bình tĩnh! Đối phương không chỉ có một người ——"
Giọng nói kia còn chưa nói xong, một trái bom Molotov đã ném tới, bang một tiếng nện vào đống xe phế liệu sau lưng hai người họ.
Ngọn lửa bốc lên cùng với âm thanh của mảnh vỡ thủy tinh bắn ra tung toé.
Thấy đối phương vậy mà còn có bom Molotov, tên cướp cuống quít tránh né, trong lòng bắt đầu suy nghĩ muốn lui. Nhưng lại bị ngọn lửa che lại đường lui của bọn họ, nhất thời không đường thối lui, rơi vào tình thế bị động tiến thoái lưỡng nan.
Đúng lúc này, một tên cướp trong đó bỗng nhiên dùng khóe mắt quét qua, nhìn thấy một bóng dáng khủng bố ở dưới mái hiên của cửa hàng bên đường.
Đó là một con thằn lằn có làn da màu xanh lá đậm. Hoặc là nói, con thằn lằn hình người.
"Quái vật ——"
Vèo ——I
Một tiếng xé gió chặt đứt câu nói đang nói đến một nửa của tên cướp, mũi lao đối diện đâm thẳng qua ngực gã, đóng đỉnh gã ở trên chiếc xe phế liệu phía sau.
Thẳng đến thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, gã cũng không nghĩ ra, dáng dấp to đùng giống như quái vật biến dị kia, tại sao lại đi cùng với tên nhặt mót.
Gã đã từng nghe nói thuần hóa linh cẩu biến dị thành thú cưng, thậm chí cũng từng nghe nói đến nuôi gấu, chăm ngựa, nhưng đây là lần đầu tiên nghe nói có người có thể thuân hóa món đồ chơi này.
Này cũng lố quá rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận