Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 517: Kế hoạch di dời và tiếp viện (1)

Chương 517: Kế hoạch di dời và tiếp viện (1)Chương 517: Kế hoạch di dời và tiếp viện (1)
- Cuộc chiến đã căng thẳng đến thời điểm này rồi sao?
Nhìn chằm chằm bộ giáp động lực màu xanh sẫm trên người Sở Quang, miệng Cú Vọ không chịu ngồi yên, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm.
Không hiểu ý của hắn trong câu này, Đỗ Tòng Lâm hơi nghiêng đầu do dự.
- Ông có ý gì?
- Sáng sớm đã mặc cái này vào.
Liếc nhìn bộ giáp điện, Nighthawk nhếch môi nói.
- Đổi thành tôi, tôi sẽ không đi dạo quanh nhà với một thứ cồng kềnh như vậy.
Tốt xấu gì khi đi xa nhà lại mặc.
Doru đang đi bên cạnh không thể chế nhạo một câu.
- Hả, ông có sao?
Nighthawk trừng mắt nhìn ông ta, đang định nói gì đó thì giọng nói của người quản lý từ phía trước truyền đến.
- Chúng ta đã đến.
Đây là phòng tiếp tân của tiên đồn, họ đã đến đây ngày hôm qua và xem một 'bộ phim theo lời mời của lão Lư Tạp.
Sau khi mời mọi người ngồi xuống, Sở Quang đi đến trước mặt bọn họ.
Bởi vì mặc áo giáp động lực, hắn không ngồi xuống cùng đám đông, mà chọn đứng nói chuyện.
- Về việc di dời, cấp dưới của tôi nên truyền đạt lời khuyên của tôi cho các ông tối qua, và tôi muốn biết ông đã cân nhắc nó như thế nào.
Căn phòng yên tĩnh một lúc.
Sau khi Brown im lặng một lúc, ông ta từ từ ngẩng đầu lên nói.
- Đây là một cuộc tham vấn, hay một tối hậu thư? Sở Quang nhìn ông ấy, nói.
- Đương nhiên là cái trước, cho dù ông có kế hoạch của riêng mình, chỉ cần ông không phải là kẻ thù của chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì.
Câu này có một ý nghĩa khác.
Đó là, chúng tôi cũng sẽ không chịu trách nhiệm về sự an toàn của ông, chứ đừng nói đến việc gửi quân tiếp viện khi ông bị tấn công.
Những người khác trong phòng trao đổi ánh mắt, biểu cảm trên khuôn mặt của họ hơi xấu hổ.
Nhìn thấy sự lo lắng trên mặt bọn họ, Sở Quang nói tiếp.
- Tôi biết các ông đang lo lắng về điều gì, tỉ như ăn nhờ ở đậu sẽ lọt vào đãi ngộ không công chính hay không, hoặc liệu chúng tôi có giữ lời để giữ an toàn cho các ông hay không.
- Bản chất của con người là có những lo lắng này, tôi sẽ nói chuyện lại với cấp dưới của mình vì đã không thay tôi cam kết với các ông về những cân nhắc nghiêm túc. Ở đây, với tư cách là quản lý của nơi trú ẩn 404, tôi hứa với ông rằng, tất cả những người sống sót chuyển đến nông trại Trường Tồn sẽ được bảo vệ công bằng bởi luật pháp của nơi trú ẩn 404, cũng sẽ sinh hoạt có tôn nghiêm dưới trật tự của chúng tôi.
Khi nghe Sở Quang nói điều này, những người ngồi trong phòng tiếp tân châu đầu ghé tai, xÌ xào bàn tán.
Một số người đã động lòng, một số chỉ đang đung đưa không ngừng, nhưng rõ ràng là thái độ đã dao động.
Giống như Sở Quang nói, là người ngoài, bọn họ chỉ lo lắng hai chuyện. Đầu tiên là liệu họ có thể được đối xử công bằng hay không, và thứ hai là liệu an toàn của chính họ có thể được đảm bảo như đã hứa hay không.
Hiện tại, điểm đầu tiên thì khỏi lo, những chiếc áo khoác màu xanh này thậm chí còn đưa những người du mục vào, không có lý do gì để đối xử khác với họ.
Đối với điểm thứ hai, càng không cần phải nói.
Mặc dù không có sự hiểu biết trực quan hơn về lực lượng của cư dân của những nơi trú ẩn này, nhưng ngay cả áo giáp động lực cũng có, chắc chắn rằng ít nhất nó không yếu. Phụ thuộc vào kẻ mạnh không phải là một điều xấu, miễn là mọi thứ đều xứng đáng.
Ít nhất là đối với những nơi tụ tập nhỏ, quyền lực phân tán của những người sống sót, tốt hơn hết là có một cái đùi để ôm hơn tự bảo vệ mình như một đứa trẻ mồ côi.
Chỉ bất quá, đề án hữu hảo đối với người sống sót khác, những đối với địa chủ nào đó mà nói, có khả năng không tốt đẹp như vậy. .
Khuôn mặt của những người đại diện sống sót khác xung quanh rất mơ hồ. Thái độ mơ hồ càng khiến Brown cảm thấy hơi lo lắng.
Nếu tất cả mọi người trừ hắn chấp nhận cành ô liu do nơi trú ẩn 404 ném ra, liệu ý kiến của mình có còn quan trọng không?
Ông gần như có thể thấy trước những gì sẽ xảy ra với mình.
Quỷ mới biết liệu những chiếc áo khoác xanh này có nhân cơ hội thanh lý khoản phí bảo vệ trước đó cho Huyết Thủ thị tộc hay không, sau đó đột kích nhà của ông ta trước khi bộ lạc Tước Cốt nhắm vào họ.
Không có gì đảm bảo rằng điều này sẽ không xảy ra.
- Liệu ngài có giữ lời hứa?
Nhìn Sở Quang, Brown lo lắng nói:
- Tôi nghe nói ngài đã xâm chiếm phố Bethe.
Ngay khi câu này được nói ra, Brown hối hận, nhưng đã quá muộn để lấy lại.
Những người sống sót trong phòng thì thâm.
Không quan tâm đến những giọng nói đó, Sở Quang không ngại ngùng nhìn Brown, ánh mắt người sau đầy sợ hãi tránh né ngay khi bắt gặp ánh mắt của hắn.
- Xâm lấn? Nếu ông đến đó, ông sẽ không nói như vậy.
- Khi người của chúng tôi đến phố Bethe, cư dân của Phố Bethe đã chủ động mở cửa chào đón chúng tôi. Chúng tôi đã kết thúc triều đại của một ma cà rồng và trả lại đường phố cho người dân của họ để sống dưới một trật tự mới. Bây giờ họ không phải chịu đựng sự bóc lột của lão trấn trưởng, chứ đừng nói đến việc đào thịt và máu của chính họ để cố gắng nuôi một bầy chó rừng mà không bao giờ cảm thấy ăn no.
- Tôi gọi nó là giải phóng chứ không phải là từ xâm lược. Phòng tiếp tân im lặng.
Khi nghe được nửa câu nói sau của Sở Quang, sắc mặt rất nhiều người sống sót đỏ bừng một hồi, bọn họ đều lộ ra vẻ xấu hổ.
Dào thịt và máu của chính mình để cố gắng nuôi một bầy chó rừng mà không bao giờ cảm thấy ăn no.
Nếu không phải vì phí bảo vệ trả cho gia tộc Huyết Thủ, họ sẽ không phải sống quá vất vả trong mùa đông này.
- Cư dân của ngài và ngài là một nhóm người cao quý mà tôi không bao giờ nghỉ ngờ.
Đỗ Tòng Lâm nhìn Sở Quang, giọng điệu trịnh trọng nói tiếp.
- Đội tiên phong của Tước Cốt đã đến ranh giới của thành phố Thanh Tuyền, khủng hoảng sắp xảy ra, tình hình hiện tại không cho phép chúng ta không giống ý kiến nữa, cộng đồng Morrowind của chúng tôi sẵn sàng chấp nhận tái định cư của ngài, cảm ơn ngài rất nhiều vì đã sẵn sàng tiếp nhận chúng tôi.
- Tôi cũng vậy.
Cú Vọ ngồi bên cạnh hắn cũng giơ tay lên.
- Một trăm cư dân của trấn Công Lộ, không có phản đối gì với chuyện này.
Những người sống sót khác đều gật đầu đồng ý.
Brown ban đầu muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng, ông không dám nói nữa, kìm nén những lời đã đến bên môi.
Chỉ có Doru nhịn không được thì thầm một câu.
- Ngài có thể cho biết phương án tái định cư cụ thể... Ý tôi là, khía cạnh tài sản.
Sở Quang nhìn hắn nói.
- Chắc chắn, đó chính xác là những gì tôi sẽ nói tiếp theo. Tôi sẽ thuyết phục các ông rằng chấp nhận vị trí của chúng ta không phải là một điều xấu.
Nói rồi, Sở Quang lấy ra một tấm bản đồ, vẽ một vòng tròn ở phía bắc Lăng Hồ và khu du mộc, bao quanh một vùng đất rộng lớn.
- Từ phía bắc hồ Lăng hồ đến khu du mộc mười cây số, diện tích đất có thể sử dụng vượt quá 100. 000 mẫu. Tôi đã đến thăm khu vực này trước đây, và đó là một nơi tốt để canh tác, nơi giàu nước ngọt và đất đai màu mỡ. Mặc dù có những dị chủng như chó rừng đột biến, linh cẩu đột biến và thậm chí cua móng vuốt, nhưng vấn đề không lớn, đội tuần tra của chúng tôi sẽ giải quyết những vấn đề này cho các ông.
- Tôi hy vọng các ông có thể chuyển đến nông trại Trường Tồn, nơi những người bảo vệ và tường thành sẽ đảm bảo an toàn cho các ông ở mức độ lớn nhất, năm sau, tôi sẽ cho các ông một ít đất để canh tác.
- Ngoài ra, lâm trường của khu du mộc cũng sẽ mở cửa cho các ông, đây là nơi săn bắn tự nhiên và là một trong những nguồn thịt chính của chúng ta hiện nay.
- Tài sản của các ông đều là của riêng các ông, chúng tôi sẽ không làm bất cứ điều gì về nó, chỉ có hai điều các ông cần chú ý, một là tuân thủ luật pháp của chúng tôi, và hai là sử dụng tiền tệ của chúng tôi trên lãnh thổ của chúng tôi. Nếu có bất kỳ câu hỏi nào, có thể được nêu ra ngay bây giờ.
Nghe vậy, Brown lập tức hỏi.
- Nô lệ thì sao? Nô lệ cũng là một phần tài sản của chúng tôi, nhưng luật pháp của ngài dường như không công nhận nô lệ.
Đoán chừng sẽ có người hỏi câu này, Sở Quang dứt khoát dời ra câu trả lời mà hắn đã nghĩ ra trước đó
- Nơi trú ẩn 404 đại diện cho sự bình đẳng, chúng tôi khuyến khích lính đánh thuê và chúng tôi cấm bất kỳ ai bắt người khác làm nô lệ dưới mọi hình thức. Tất nhiên, chúng tôi sẽ không yêu cầu các ông từ bỏ quyền sở hữu nô lệ mà không bồi thường, ông có thể tự nguyện giải phóng họ hoặc bán họ cho chúng tôi. Trong trường hợp của chúng ta, một thanh niên trong độ tuổi từ 16 đến 35 có thể trao đổi 5 mẫu đất trồng trọt, và phần còn lại được tính là 3 mẫu đất.
- Họ sẽ được sáp nhập vào quân đoàn tiên phong với tư cách là những người buôn bán tự do, cùng với những người bị chúng tôi giam cầm, họ sẽ được cải tạo lao động và sau đó sẽ hòa nhập vào xã hội của chúng tôi với tư cách là những người tự do.
Thật không thực tế khi mong đợi những vị khách Đất Chết này hiểu được lợi ích của lính đánh thuê và có ý thức giải phóng nô lệ cho họ, họ không có nhận thức về điều đó, cũng không có cơ sở thực hiện thứ điều này ở vùng Đất Chết. Đó là một ý tưởng tốt khi dùng đất để trao đổi đầu người.
Đây là phương pháp mà Sở Quang đúc kết từ thực tiễn khi xử lý vấn đề lưu dân.
Một số nô lệ lưu vong, mặc dù họ chống lại việc giao nộp nô lệ của họ, thậm chí thà giết họ còn hơn để họ đi, khi họ biết rằng nô lệ có thể được đổi lấy đất, họ ngay lập tức trao sợi dây thừng buộc quanh cổ nô lệ với niềm vui sướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận