Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 357: Kẻ thù của chúng ta là ai? (2)

Chương 357: Kẻ thù của chúng ta là ai? (2)Chương 357: Kẻ thù của chúng ta là ai? (2)
Có lẽ là cảnh giới tư tưởng của hắn không đủ, Sở Quang cảm thấy nếu mình sống trong hoàn cảnh như vậy, hơn nữa trong túi vừa hay có một khoản tiền lớn, quả quyết sẽ không cầm tiền đi đổ xuống sông xuống biển.
Mặt khác, từ trong miệng La Hoa, Sở Quang còn biết được mục tiêu chuyến đi này của bọn họ, là vì đi phía tây tìm một nơi tên là nơi trú ẩn số 0.
Truyền thuyết kể rằng, đó là nguồn gốc của một kế hoạch lớn, những người khai sáng cho kỷ nguyên thịnh vượng, những Kẻ khai thác của con đường hàng hải vĩ đại, những người bất tử tập hợp vô số vinh quang trong một cơ thể đã ngủ ở đây.
Nơi đó được một số người coi là hy vọng cuối cùng.
- ... Nếu các anh có khoa học kỹ thuật tiên tiến như vậy, vì sao phải đem hy vọng ký thác vào tồn tại trong truyền thuyết? Anh không biết nó ở đâu, phải không?
Sở Quang rót cho La Hoa một chén rượu, hỏi.
- Hơn nữa tôi nghe anh miêu tả, nếu các anh có thể xây dựng một tòa pháo đài trên phế tích, vì sao lại... À, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc làm lại lần nữa sao?
La Hoa thở dài, cả người đầy mùi rượu khoát tay áo.
- Loại luận điệu này, tôi nghe quá nhiều. Bạn của tôi, ngài đã đi bao xa? Ngài đi qua xa nhất, cũng chỉ là từ phía bắc thành phố Thanh Tuyền, đến chỗ hơi dựa vào đường vành đai 5 một chút mà thôi, đây không phải là chuyện xây mấy căn nhà đơn giản như vậy.
Sở Quang cười cười nói.
- Dù sao tôi mới đi ra mấy tháng từ dưới đất. Tôi cũng tò mò thế giới này sẽ trông như thế nào.
- Thật khủng khiếp.
La Hoa lắc đầu.
- Ngài từng thấy dị chủng đáng sợ nhất là cái gì? Kẻ Gặm Nhấm? Người Bò Sát? Tên chung của chúng ta là ký sinh trùng, vì vậy ngài có biết làm thế nào bọn chúng xuất hiện? Ngài đã bao giờ nhìn thấy tổ mẹ của bọn chúng? La Hoa nói tiếp.
- Tôi đã gặp qua, tôi thậm chí còn thấy một tòa nhà chọc trời lớn như tổ mẫu, nấm mốc không khống chế được và bê tông cốt thép hòa làm một, bao trùm nửa khu đô thị. Những người sống sót ở đó đã chống cự, nhưng thất bại, và sau đó bị nuốt chửng thành từng mảnh... Chúng tôi bất lực, chỉ có thể mang theo mấy chục người đáng thương sống sót, đưa bọn họ ở bên hồ cách đó 50 km.
Biểu tình của Sở Quang hơi biến hóa.
Hắn nghe nói qua, trung tâm thành phố Thanh Tuyền tựa hồ có một tổ mẫu, hơn nữa cách một đoạn thời gian đều có dị chủng gặm nhấm từ trung tâm thành phố khuếch tán ra ngoài.
Những người sống sót ở thành Cự Thạch gọi nó là 'làn sóng”.
Đây là những gì Hạ Diêm nói với hắn.
- Các anh... Cứ mặc kệ tổ mẫu kia sao?
- Không cần quan tâm thứ kia.
La Hoa khoát tay áo.
- Ngài quá xem thường lực lượng tự nhiên, bất cứ thứ gì trên tinh cầu này sau khi bành trướng đến một giới hạn nào đó, đều sẽ nhanh chóng lâm vào suy thoái. Những nấm khuẩn cũng vậy, trong trường hợp rất ít chúng sẽ đột biến, bạo tẩu, không còn sợ ánh mặt trời, điên cuồng nuốt chửng sinh vật sống xung quanh, cũng lợi dụng máu thịt của chúng nhanh chóng sinh sôi. Nghe có vẻ đáng sợ, nhưng khi chúng mở rộng đến một quy mô nhất định, chúng sẽ sớm đến từ đâu thì đi về nơi đó... Chúng ta gọi nó là tự giới hạn của sự giãn nở của hệ thực vật đột biến.
Nghe đến đó, biểu tình của Sở Quang hơi thả lỏng.
Đúng như vậy.
Nếu như có thể khuếch trương vô tận, tinh cầu này đã sớm bị chúng nó chiếm lĩnh.
Hơn nữa từ góc độ cân bằng thu chi năng lượng mà suy xét, chỉ sợ cũng không có hệ sinh thái nào có thể dung nạp sinh vật khủng bố như vậy.
Dừng lại một lát, La Hoa nốc rượu, tiếp tục lải nhải không ngớt. - Những nấm khuẩn biến dị này chỉ là một trong những phiền toái, ngài cũng biết, trên thế giới này không xa chỉ có thứ quỷ quái như người gặm nhấm, cho dù là gián biến dị hoàn toàn không liên quan đến nấm khuẩn cũng đủ tạo ra phiền phức. Đúng rồi, còn có người biến chủng, không biết ngài đã từng thấy 'siêu biến chủng cao ba tâng lầu như vậy chưa? Tôi hoài nghi thứ kia chính là một khối u hình người, chúng ta dùng hai viên đạn hạt nhân chiến thuật mới giải quyết triệt để nó... Cho nên các ngài thật sự rất may mắn, mấy chục người biến chủng kia, chúng ta chỉ dùng năm bộ giáp động lực đã giải quyết.
Yết hầu Sở Quang giật giật.
Hắn vốn định hỏi những thứ quỷ quái này rốt cuộc là từ chỗ nào xuất hiện, nhưng vấn đề đã đến bên miệng, rồi lại đổi miệng, biến thành vấn đề hắn cho tới nay đều đang suy nghĩ.
- Kẻ thù của chúng ta rốt cuộc là ai?
Nghe được vấn đề này, La Hoa cười cười.
- Chúng ta? Kẻ thù? Ngài có ý là... Trận chiến tận thế đó? Ha ha, chuyện hai thế kỷ trước rồi, có quỷ mới biết? Tôi đã thấy rất nhiều người ngủ đông từ thế kỷ 22, một trong số họ thực sự là để tj nạn, một số hoàn toàn cảm thấy thú vị để đi đến tương lai. Ha ha, dù sao chính bọn họ cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng mình đứng ở hiện trường của một chương trình tạp kỹ nào đó, ồn ào muốn kiện chúng ta.
Nói xong, ánh mắt La Hoa có chút mê ly, tay cầm chén rượu vẫn run rẩy.
Sở Quang cảm giác anh ta uống say, vì thế lại cho anh thêm một chén... Dù sao đây cũng là 'công vụ' của hắn, hơn nữa cái bình này cũng không còn lại bao nhiêu.
- Đám người tội nghiệp đó... Tất cả những gì chúng tôi có thể làm là đưa họ cho những người sống sót gần đó, có lẽ kiến thức của họ có thể hữu ích, nhưng tôi cảm thấy đủ.
Cũng không có từ chối Sở Quang rót rượu cho mình, La Hoa ngẩng đầu lại rót một ngụm, nấc một cái thật dài, lúc này ngay cả đầu lưỡi cũng không còn thẳng.
- Nghe nói đáp án ở nơi trú ẩn số 0, không chỉ là chúng ta đang tìm nó, học viện, quân đoàn... Rất nhiêu người cũng đang tìm kiếm nó, nhưng trong nhiều năm đã không nghe thấy bất kỳ kết quả gì. Có lẽ nó không tồn tại ở phía tây, hoặc nó có thể không tồn tại như ngài nói. Nhưng ai biết được? Phải có ai đó đi tìm thử chứ. Nói xong, La Hoa ngã xuống bàn.
Mắt thấy anh ta muốn nghiêng đầu vào trong chậu than bên cạnh, Sở Quang vội vàng đưa tay đỡ anh ta một cái, dời đầu anh ta sang bên kia.
La Hoa còn đang ồn ào.
- Tôi muốn viết một cuốn tiểu sử, nếu chúng ta thành công, nó sẽ trở thành tác phẩm bán chạy nhất của thành phố lý tưởng.
- Chỉ sợ có chút khó khăn, tên của các anh quá khó đọc, không có lợi cho truyền miệng. Nếu như đem 'Đệ Nhất Tiên Khai Binh Đoàn đổi thành 'Thánh Điện Ky Sĩ Đoàn, lại đổi số Khai Thác Giả hào thành niên hiệu Trịnh Hòa, sau đó đổi tên cho đội trưởng của các anh thật uy mãnh... Ví dụ như Đường Tam Tạng, các anh đang đi đến Tây Thiên để lấy kinh mà, tôi đặt cược cuốn sách này sẽ trở thành câu chuyện cổ tích người lớn bán chạy nhất trên bờ biển phía đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận