Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 137: Bông tuyết đầu tiên trên đất hoang (2)

Chương 137: Bông tuyết đầu tiên trên đất hoang (2)Chương 137: Bông tuyết đầu tiên trên đất hoang (2)
Lúc xế chiều, sắc trời tối dân.
Những người chơi đã ra ngoài, lân lượt trở về căn cứ tiên đồn.
Giống như ngày hôm qua, không ít người chơi đã dựng quầy hàng ở bãi đất trống bên trong cổng phía bắc của căn cứ tiền đồn, tiếng rao hàng, tiếng mặc cả không ngừng bên tai, náo nhiệt như chợ phiên.
"Bán thịt sống đây! Thịt sóc tươi, bất kể là xào ăn, nướng ăn, hay luộc ăn đều rất thơm ngon! 1 đồng bạc 1 lượt chọn tùy thích, giá cả thực tế, đồ ngon chất lượng tốt!"
"Có quỷ mới thèm mua của cậu! Con mẹ, một con sóc này của cậu có bao nhiêu thịt chứ!"
"Thịt không ít đâu, sóc đột biến đó, một con phải đến 2 kg! Cậu mà đến kho lương thực mua thịt, một đồng bạc mới mua được sáu lạng, nghĩ cho kĩ đi!"
"Không có tiền."
"Không có tiền thì cút đi!"...
"Răng của linh cẩu đột biến đây! Có thể làm đồ trang sức! Mỗi chiếc bán một đồng, chỉ 10 chiếc thôi, nếu muốn mua thì nhanh tay lên!"
"Đệt mẹ ai mà thèm dùng thứ này làm đồ trang sức chứ, xấu chết đi được!"
"Cậu thì hiểu cái gì, lỡ đâu sau này trò chơi phát triển hệ thống đồ trang sức thì sao? Đồ trang bị khoan lỗ nạm khảm kèm theo vẻ kỳ dị, giá nguyên liệu này chắc chắn sẽ càng tăng lên!"
"Đệt, thật hay giả vậy?”
“Thật mà, tin tôi đi!
"Vậy... lấy cho tôi hai cái."
"Được rồi, đây."
Ngoài những người chơi bán nguyên liệu săn bắn ra, còn buôn bán rác rưởi được nhặt từ Đất hoang. Mặc dù bây giờ đã là năm thứ 211 của Kỷ nguyên Đất hoang, nhưng nếu cẩn thận tìm kiếm, thi thoảng vẫn có thể tìm thấy một số thứ đồ tốt mà không kịp lấy đi.
Đặc biệt là trong một số cửa và tủ bị khóa, hoặc là được chôn bên dưới đống đổ nát.
Một số sản phẩm hợp kim có hiệu quả chống oxy hóa tốt, chỉ cần sửa lại một chút là đã thành một vũ khí tuyệt vời. Chẳng hạn Sở Quang nhìn thấy, một chiếc rìu cứu hỏa vẫn chưa mất lớp sơn chống gỉ được ra giá 7 đồng bạc.
Nó thực sự đáng giá.
Nhưng không nhiều người có thể mua được.
"Có ai muốn vàng không? Chỗ này của tôi tìm được một sợi dây chuyền vàng, khi lục soát nhà liền kề đã tìm được! Chỉ cần 3 đồng bạc, không thể rẻ hơn nữa!"
"Đắt quá, 3 đồng bạc có thể mua được bao nhiêu là lương thực đấy! Tôi cần sợi dây chuyền này của cậu để làm gì? Không dùng làm vũ khí cũng không dùng làm tiền được!"
"Cho tôi một cái, mẹ nó, trong thực tế không mua được, trong trò chơi tốt xấu gì cũng được thỏa nguyện."
"... Ôi, phá sản, đúng là phá sản rồi! Bây giờ mà không hoàn thành việc tích lũy vốn ban đầu, thì sau này làm sao mà bước lên cấp thứ nhất được?"
"Anh trai, anh bị hâm à?2 Đây là trò chơi thôi mà!"
Quầy hàng nóng nhất vẫn là của Nha Nha.
Mỗi lần sau khi cô nàng biểu diễn kỹ năng độc đáo là ăn nấm sống bằng một tay, đều có thể thu hút được những tràng pháo tay hò hét từ người chơi.
Những người chơi này cũng không phải là gái mại dâm, những cây nấm trước quây hàng rất nhanh đã bị tranh nhau mua hết.
Hôm qua vấn là 3 đồng 1 cân nấm, hôm nay đã tăng lên 4 đồng rồi, những người chơi đến mua vẫn nườm nượp không ngớt.
Ngoài ra, cô nàng còn dùng những quả mọng hái được, làm lọ mứt hoa quả hiệu Nha Nha, niêm yết giá chỉ một đồng bạc.
Tuy nhiên đáng tiếc là, lọ mứt duy nhất này, sống chết cũng không bán được.
Màu xanh biếc kia, trông cũng thật khó chịu. Sau đó là hiệu buôn vũ khí của Hạ Diêm, mặc dù không có người nào mua được vũ khí trị giá hàng trăm đồng bạc trên kệ, nhưng điều này cũng không ngăn cản được mọi người đến gặp bà chủ.
"Bà chủ, cô có thể nói một câu rằng cô là Kelly đến từ thiên đường được không? Nói một câu đi mà, xin cô đấy!"
"Bà chủ lạnh lùng quá, không thèm để ý đến chúng ta! Chắc chắn là do chúng ta nghèo quá đấy! Đệt, đây là trò chơi của chủ nghĩa hiện thực sao?"
"Các cậu có phát hiện ra không? Ánh mắt cô ấy nhìn quản lý rõ ràng khác biệt nhal"
"NPC đã có CP rồi sao? Đẩy thuyền thôi đẩy thuyền thôi!"
"Cậu đẩy thuyền cái quỷ ấy, anh đẹp trai rõ ràng là chồng tôi mà, không ai được phép tranh hu hu hul"
"Cậu đang mơ cái rắm đấy à, được mấy điểm yêu thích rồi? Mới chuyển đến mấy ngày à? Đừng có to mồm nữa!"
"Cậu nói xem sau khi chúng ta offline thì NPC sẽ làm gì?"
". Đợi chúng ta online à?"
"Đồ thần kinh."
Thật trùng hợp, con người vẫn luôn không hẹn mà lên.
Mặc dù không hiểu những người chơi này đang nói gì, nhưng Hạ Diêm với khuôn mặt vô cảm, lúc này trong lòng đang nghĩ đến câu nói này.
"Cái đám thần kinh này..."
Trong miệng lẩm bẩm, cô liếc nhìn về hướng viện điều dưỡng, rồi nhìn Sở Quang.
Đói quá đi.
Khi nào mới có thể trốn khỏi chỗ lánh nạn đây?
Lại nói tối nay cũng sẽ có món tráng miệng chứ?
Sô-cô-la đó, cũng rất ngon đấy.......
Có lẽ do có thêm 20 người mới, chợ phiên hôm nay náo nhiệt hơn hôm qua.
Sở Quang đứng trước viện điều dưỡng, không khỏi tưởng tượng trong đầu, đợi 100 người chơi tụ họp ở đây, thì sẽ là một cảnh tượng náo nhiệt như thế nào.
"Cuộc sống đang bắt đầu trở nên tốt hơn rồi." Nghĩ đến đây, trên mặt Sở Quang lộ ra một nụ cười giống như người cha.
Anh vui vẻ hơn bất cứ ai.
Suy cho cùng đối với những người chơi mà nói thì đây là trò chơi, nhưng đối với anh mà nói thì đây có thể là nửa cuộc đời sau này của mình.
Lúc này, một làn hơi mát lạnh, đột nhiên chạm vào sống mũi thẳng tắp của anh.
Sở Quang ngẩng đầu lên, nhìn thấy một mảnh trắng bạc nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống.
Đưa tay sờ chóp mũi, lau đi sống mũi ẩm ướt, Sở Quang nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay, như đang có tâm tư mà nhỏ giọng lẩm bẩm.
"... Tuyết sao? Hay là mưa đá vậy?"
Nhiệt độ không khí vẫn chưa đến 0 độ.
Nói một cách chính xác, có lẽ vẫn nằm trong khoảng từ 10 độ đến 15 độ.
Trên trời không có mây mưa, thậm chí không nhìn thấy tâng mây dày hơn một chút cả, chân trời mờ ảo có thể nhìn thấy hoàng hôn.
Suy đoán ban đầu, có lẽ là không khí lạnh và mạnh đi qua, tiếp xúc với luồng không khí nóng ẩm, ngưng tụ ở độ cao thấp tạo thành bông tuyết... Anh nói lung tung rồi.
Đây có lẽ không thể coi là tuyết, cũng không thể coi là mưa đá, mà ngược lại giống khí hậu duy nhất chỉ có ở Đất hoang.
Nhưng bất kể như thế nào, đây không phải là một điềm lành.
Gạt bỏ giọt nước trên đầu ngón tay, trong lòng Sở Quang khẽ thở dài.
". Xem ra lão Charles nói đúng."
"Mùa đông năm nay, sẽ đến sớm hơn trước kia."
Lương thực.
Nhiên liệu.
Còn có vật liệu và vũ khí nữa. Haizzzl
Nghĩ đến mà hói cả đầu.
Tuy nhiên, niềm vui và nỗi buồn của con người không giống nhau.
Văng vẳng phía xa có thể nghe thấy tiếng reo hò "vô tư" của những người chơi, cùng với tiếng líu ríu vui vẻ.
Đó là một nữ người chơi vừa mới tham gia trò chơi không lâu, cô ấy đang nhìn lên trời.
"Là tuyết kìa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận