Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 762: Cái này hiển nhiên không phải chuyện con người làm ra (1).

Chương 762: Cái này hiển nhiên không phải chuyện con người làm ra (1).Chương 762: Cái này hiển nhiên không phải chuyện con người làm ra (1).
Nếu không chắc chắn là mình không cầm nhầm bản đồ, Ô Luân gần như nghĩ rằng mình đã đi nhầm đường.
Hắn im lặng một lúc, nói bằng giọng không chắc chắn.
- Đây là Tây Châu?-
- Nên là vậy.
Dimmit gật đầu, nheo mắt nhìn về phía xa.
- Ngoại ô phía Nam của thành phố Tây Châu, trước chiến tranh hẳn là gọi là huyện Thanh Thạch.
Huyện ly nằm giữa hai ngọn núi ở phía đông và phía tây, tọa lạc dưới chân sườn núi, xung quanh là thảm thực vật rậm rạp, cây cối um tùm.
Nơi đây không có nhà cao tầng, chỉ có vườn hoa, nhà phố và biệt thự, có thể thấy những người sống ở đây trước chiến tranh khá chú trọng đến chất lượng cuộc sống.
Phía đông có một tuyến đường cao tốc và một nhà ga tàu đệm từ, nối liền Tây Châu và Thanh Tuyền, chỉ có điều giờ đây những cơ sở hạ tâng này đã sớm bị thảm thực vật phát triển hoang dã biến thành một đống bê tông đổ nát và tàn tích ...
Trong kỷ nguyên phồn vinh giao thông thuận tiện, nơi đây chỉ là một huyện nhỏ không mấy nổi bật, thế nhưng giờ đây lại trở thành cửa ngõ phía Nam của thành phố Tây Châu.
Rõ ràng là, Nha thị tộc đóng quân tại thành phố Tây Châu cũng cảm giác được điều này. Nếu họ không giải quyết được những người hàng xóm ở phía Nam, thì ít nhất cũng phải giữ vững răng cửa của mình.
Cầm ống nhòm quan sát, Ô Luân nhận thấy số lượng những kẻ cướp đoạt đoạt đoạt bóc đóng quân tại đây không hề ít, ít nhất cũng có từ một đến hai đội quân ngàn người.
Không chỉ vậy, chúng còn gia cố trận địa.
Những ngôi nhà phố và biệt thự đã đổ nát một nửa được dùng gỗ và tấm nhôm bịt kín những chỗ hở, những tòa nhà bê tông từ tầng ba trở lên được cải tạo thành lô cốt và tháp pháo, đường phố chất đầy những khối bê tông và cọc gỗ làm thành chướng ngại vật, mỗi ô cửa sổ dường như đều ẩn chứa những lính gác sáng hay tối.
Cả thị trấn đã được cải tạo thành một pháo đài.
Không ngờ đám ô hợp này lại có bản lĩnh như vậy.
Dimmit không khỏi nhìn chúng bằng con mắt khác.
- Chúng ta liên lạc với chúng bằng cách nào?
- Dùng cái này.
Ô Luân trả lời ngắn gọn, lấy súng bắn pháo hiệu ra bắn một phát lên trời.
Đạn pháo hiệu màu đỏ bay lên.
Chưa đợi lâu, phía trước họ đã xuất hiện hơn mười bóng người.
Những người này mặc trang phục da thú, không ít người thậm chí còn để trần phần thân trên, trông chẳng khác gì những kẻ chưa khai hóa, thế nhưng trên tay chúng không có gì ngoài những vũ khí lợi hại của người văn minh, súng trường tự động hoặc súng trường nạp đạn từng viên.
Cảnh giác nhìn đám lính mặc bộ ngoại cốt màu đen tuyền này, tên đội trưởng đi đầu nhìn chằm chằm vào Ô Luân đi trước, cẩn thận hỏi.
- Các người là ai?
Mắt kính trên mũ chơi game hướng về phía hắn, Ô Luân lấy tấm thẻ căn cước ra lắc lắc, mặt không biểu cảm trả lời.
- Ngọn Đuốc.
- Ngọn Đuốc?
Những kẻ cướp đoạt đi sau đó tên đội trưởng kia một trận xôn xao, trên mặt đều lộ vẻ kinh ngạc, nhỏ giọng bàn tán với nhau.
Trên mặt tên đội trưởng cũng hiện rõ vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã biến thành vui mừng.
- Xin hãy theo tôi!
Hai nhóm người hợp thành một, cả đoàn tiếp tục lên đường.
Tên đội trưởng đi trước dẫn đường, rất nhanh đã dẫn Ô Luân, Dimmit và những người khác đi qua trạm gác ở lối vào huyện ly.
Thế nhưng sau khi tiến vào pháo đài này, Dimmit lập tức thu hồi đánh giá trước đây của mình về những đồng minh này.
Điều kiện vệ sinh ở đây cực kỳ tệ hại, trông chẳng khác gì một bãi rác.
Mùi hôi thối từ xác chết và chất thải bốc lên nồng nặc trên phố, những con chuột to bằng nắm tay chạy ngang dọc như thể đây là nhà của chúng.
Dimmiit hạ giọng, thì thâm trong kênh liên lạc.
- Có thể dịch bệnh đã bùng phát ở đây.
Ô Luân nhìn khắp phố rồi khẽ đáp lại.
- Điều đó thì quá rõ ràng rồi.
Nhận ra ánh mắt của Ô Luân dừng lại ở góc tường, tên đội trưởng dẫn đường cười hì hì nịnh nọt.
- Đừng để ý, chỉ là vài con chuột thôi... Chúng ta sẽ tới nơi ngay thôi.
Bộ tư lệnh của Nha thị tộc nằm ở Trung tâm Thương mại Bách hóa Thanh Thạch, phía Tây huyện thành. Tòa nhà hình trụ cao năm tầng này trông rất nổi bật so với toàn bộ huyện thành.
Xét về tính ẩn núp thì đây không phải là một nơi lý tưởng để đặt bộ tư lệnh, tuy nhiên, do tòa nhà này có nhiều kết cấu thép gia cố ngoài, lại có hai tầng thương mại ngầm và một garage thông thẳng lên mặt đất nên xét về khả năng phòng thủ thì đây lại là lựa chọn thích hợp nhất.
Tại tầng một của Trung tâm Thương mại Bách hóa, Ô Luân và Dimmit đã gặp Tư lệnh tối cao Sư Nha.
- Chào mừng! Những người bạn từ phương xa! Tôi là Sư Nha, đội trưởng ngàn người của Nha thị tộc, các bạn cứ coi đây là nhà mình.
Sư Nha tươi cười hớn hở bước tới, dang rộng vòng tay định ôm những người đồng minh, nhưng thấy họ không mấy nhiệt tình, hắn lại ngượng ngùng đổi sang bắt tay.
Ô Luân chìa tay ra bắt tay hắn.
- Ô Luân, sứ đồ của Thánh Tử đại nhân. - Cầu mong Thánh Tử đại nhân luôn khỏe mạnh, xin hãy thay tôi gửi lời hỏi thăm Người...
Nhận ra ánh mắt không mấy thiện cảm của người đối diện, Sư Nha vội dừng lời chào hỏi vụng về của mình, khẽ ho một tiếng rồi nhanh chóng kết thúc câu chuyện/
- Vậy thì, thưa Sứ đồ, ngài vất vả đường xa đến đây vì chuyện gì?
Không để ý đến lời xúc phạm của hắn, lúc này không phải lúc để gây thêm chuyện, Ô Luân nói ngắn gọn.
- Những kẻ Áo Xanh ở ngoại ô phía Bắc Thành phố Thanh Tuyền đã lấy mất đồ của Chúng tôi, tôi cần các anh giúp Chúng tôi lấy lại.
- Lấy mất... Đồ của các anh? Từ Bờ Biển Tử thần sao? Quả là xa thật.
Sư Nha nhìn hắn đầy vẻ khó hiểu, rồi tiếp tục nói.
- Tôi có thể hỏi đó là thứ gì không?
- Một cái thùng, còn có một bộ giáp động lực. Chúng ta cần lấy lại cái thùng, còn bộ giáp thì các anh cứ giữ.
Giáp động lực!
Ánh mắt Sư Nha lóe lên một tia tham lam trong chốc lát, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại.
- Chúng có giáp động lực ư?”
- Đúng vậy.
Nhận ra sự do dự trong mắt tên cướp đoạt trước mặt, Ô Luân tiếp tục nói/
- Đừng lo, bộ giáp động lực đó không có lá chăn, chỉ là một bia ngắm có khả năng phòng thủ mạnh hơn một chút thôi. Nếu nó xuất hiện trên chiến trường, cứ giao cho Chúng tôi xử lý.
Nghe vậy, Sư Nha mới thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt lộ rõ nụ cười thoải mái.
- Thật tuyệt, bạn của tôi, mặc dù Chúng ta đã dùng trang bị mà các anh cung cấp để bắt được vài con yêu quái và gấu nâu, nhưng nếu gặp phải giáp động lực... Thì tôi thực sự chẳng có mấy phần chắc chắn. - Các anh không cần lo lắng về giáp động lực, mà là những tên Áo Xanh đó có máy bay.
- Máy bay sao?!
Nhóm áo khoác xanh đó có máy bay sao?!.
Chẳng lẽ Thành Cự Thạch đã bán máy bay cho chúng?
Trong mắt Sư Nha tràn ngập sự kinh ngạc, khuôn mặt đầy vẻ khó tin.
Không thể nào...
Cái thứ đó giống như bộ giáp động lực, bất kỳ thứ gì thừa hưởng từ thời tiền chiến đều là bảo bối đối với những khu định cư của những người sống sót.
Huống hồ những người ở Thành Cự Thạch đã tiếp quản lô thiết bị đó từ tay Ủy ban tái thiết hậu chiến.
- Đúng vậy.
Nhìn Sư Nha đang kinh ngạc, Ô Luân gần như nghiến răng nói ra nửa câu sau.
- Mặc dù chỉ là một chiếc máy bay cánh quạt nực cười, nhưng trên đó vẫn trang bị hai khẩu súng máy, các người tốt nhất nên cẩn thận một chút.
Sư Nha tỏ ra bối rối.
Máy bay cánh quạt là cái quái gì vậy, hắn không biết, nhưng nếu những người này không nói đùa, thì nhóm áo khoác xanh ở ngoại ô phía bắc thành phố Thanh Tuyền có lẽ sẽ khó khăn hơn hắn tưởng.
- Cảm ơn lời nhắc nhở của anh, lát nữa tôi sẽ họp bàn với các tham mưu để tìm cách... Củng cố phòng tuyến của Chúng ta.
- Củng cố phòng tuyến? Các anh còn muốn củng cố thế nào nữa? Nơi này sắp thành mai rùa rồi.
Dimmet đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn hắn.
- Các anh rốt cuộc có định tiếp tục tiến vê phía nam không?
- Tất nhiên là Chúng ta muốn, miếng mồi ngon này đã đến tận miệng rồi, nhưng Chúng ta cũng không ngờ, tình hình ở Tây Châu lại khó khăn như vậy.
Trên khuôn mặt mang theo vẻ bất lực, Sư Nha tiếp tục nói. - Những người sống sót ở đây không phải là đối thủ của Chúng ta, nhưng chúng đã trốn khéo léo vào tàu điện ngầm, dựa vào sự quen thuộc với địa hình để đánh du kích với Chúng ta, cộng thêm gần đây ở đây lại bùng phát dịch hạch, những con chuột đó như phát điên cắn phá khắp nơi, bây giờ Chúng ta thậm chí phải cất giày vào tủ khi ngủ... Căn bản không có thêm năng lực để tiếp tục tiến về phía nam.
Khuôn mặt Ô Luân có chút khó coi.
- Các anh cần bao lâu để giải quyết những rắc rối này?
Sư Nha nói với giọng không chắc chắn.
- Trước mùa đông năm nay hẳn là có thể.
- Quá lâu!
Ô Luân lắc đầu.
- Chúng ta không thể đợi lâu như vậy được! Những áo khoác xanh kia đang thu nạp dân tị nạn gần đó, đợi khi chúng ổn định ở nơi, chúng sẽ ngày càng khó đối phó! Bây giờ tập trung toàn lực tiêu diệt chúng là cơ hội duy nhất của các anh, các anh không thể đợi đến mùa đông.
Khuôn mặt Sư Nha thoáng hiện lên một tia khó chịu.
Phân tích cuối cùng, họ chỉ là đồng minh chứ không phải cấp trên và cấp dưới. Sở dĩ tôi kính trọng các anh đến vậy là vì những người truyền giáo của Giáo Hội Ngọn Đuốc có thể điều khiển được các dị chủng, những kẻ lao tới và sa ngã.
Những con quái vật trong trận chiến, những con gấu xám, thậm chí cả Móng Vuốt Tử Thần cũng giúp họ giải quyết nhiều đối thủ khó nhăn.
Để đổi lại, bộ lạc Tước Cốt cho phép họ truyền đạo trên lãnh địa của mình, truyền bá tín ngưỡng của họ cho những kẻ cướp đoạt ở tỉnh Hà Cốc và thậm chí cả các khu vực xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận