Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 118: Những người chơi chăm chỉ (1)

Chương 118: Những người chơi chăm chỉ (1)Chương 118: Những người chơi chăm chỉ (1)
100 kg nấm phải hái bao lâu?
Thật ra trong lòng Sở Quang cũng không chắc, anh thường sẽ không đụng vào những thứ đó.
Đồ ăn của anh trước nay đều tự làm, nếu không phải bất đắc dĩ sẽ không bao giờ chọn nấm làm thức ăn.
Lại nói đến Nha Nha bên kia, vẻ mặt ủ rũ cụp đuôi đi ra chỗ lánh nạn, chân trước vừa mới bước lên đất trống trước viện điều dưỡng, cả người đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ.
"Đây, đây là cập nhật bản đồ?!"
Cảnh tượng hoàn toàn chưa từng thấy!
Chỉ thấy một bức tường bê tông cao 3 mét bao xung quanh viện điều dưỡng. Khối xi măng cùng đá vụn tạo thành sườn dốc bên trong tường bê tông.
Phía trên cùng của bức tường được làm bằng mui xe bị tháo xuống từ chiếc xe phế liệu cùng các mảnh hợp kim nhôm được nhặt từ chỗ đất hoang, làm thứ che chắn đơn giản.
Nhìn khá giống Cyberpunk*.
(*Cyberpunk là một nhánh của thể loại khoa học viễn tưởng)
Không chỉ có tường vây, mà ở phía trước viện điều dưỡng còn có hai ngôi nhà một lớn một nhỏ có cấu tạo bằng gạch và gỗ.
Tấm bảng gỗ treo ở cửa ngôi nhà, một cái trong đó ghi là cửa hàng vũ khí, một cái còn lại thì ghi là nhà tắm.
Ba ngày không online, quả thực giống như cách một thế kỷ.
Có quá nhiều sự thay đổi trong bản cập nhật lần này.
Vẻ mặt Nha Nha ngơ ngác.
Một lúc lâu sau mới tìm được cửa tường vây, khi cô đi ngang qua đúng lúc nhìn thấy có hai người chơi đứng bên cạnh, đang dùng búa cùng đinh cố định cọc gỗ đã được gọt thành một hàng. "Mấy người đang làm gì vậy?" Nha Nha tới gần phía trước, tò mò hỏi.
Hai người chơi cũng không ngẩng đầu lên, bận bịu đến mức thở hổn hển, vô cùng vui vẻ.
Á tôi muốn đi WC: "Làm hàng rào và vật che chắn, nhiệm vụ nhận ở nhà thợ mộc! Chỉ có hai người, cô tới chậm rồi!"
Ai ngửi chân của tui: "Đúng vậy! Gia cố một vật che chắn, có thể nhận 5 đồng bạc 50 điểm cống hiến! Nếu có người tấn công, chúng tôi sẽ đẩy hàng rào tới cửa, cho dù bọn họ có công phá cửa gỗ, chúng tôi cũng có thể dùng vật che chắn bao vây bọn họ, sau đó lại bắn từ xa! Vô cùng hữu dụng!"
"Mà này, chúng ta có cần phải làm đến rắc rối như vậy hay không? Nhìn nhiệm vụ viết trên bảng, chẳng phải để hai cọc gỗ nằm ngang là được rồi sao."
"Anh biết cái gì! Chất gỗ này của ông đây chính là chất chống xe tăng, chướng ngại vật của thế chiến thứ hai đó! Chờ sau này có điều kiện rồi quấn lưới sắt lên cho nó, đừng nói mấy tên cướp lượm mấy thứ rách nát, ngay cả gã có cơ bắp xanh rờn cũng bị chặn ở cánh cửa này rồi bị giết như gà."
"Anh nổ à, còn không phải chỉ là hàng rào bị phá thôi sao, ông đây thiếu chút nữa tin rồi."
Nói nói, hai người chơi giống như bắt đầu cãi lộn vì tính thực tế của vật phòng ngự này.
Nha Nha nhìn tới mức vẻ mặt ngơ ngác, cũng nghe đến vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
Đồng bạc?
Là tiền cập nhật gần đây đó hả?
Nhận nhiệm vụ ở phòng đốn củi lại là cái gì? Trước kia không phải đều xem nhiệm vụ ở bảng bằng nhựa kia hay sao.
Nha Nha nghĩ thầm trong lòng.
Xem ra bản cập nhật lần này có sự thay đổi rất lớn...
Bất luận như thế nào, bản thân phải nhanh chóng làm xong nhiệm vụ trừng phạt, khôi phục thân phận công dân, đừng để đến cuối cùng không thể trải nghiệm phiên bản này, mà phiên bản mới lại đến nữa.
Nghĩ đến đây, Nha Nha quyết định đi tìm một vật đựng nấm trước.
Nhưng ngay khi cô muốn đi nhặt thùng nhựa, lại phát hiện những rác thải chất đống ở trong viện điều dưỡng đã bị thu gom vào một cái lêu gỗ chứa đồ.
Khi cô đến gần, lại phát hiện một người chơi đang ngồi trước bàn gỗ bắt chéo hai chân, trên bàn đặt một cuốn sổ, bên cạnh còn có bút lông dầu.
Thấy Nha Nha đi tới, người chơi kia ngước mắt lên, kinh ngạc nói.
"Ø? Cô còn sống?"
Nha Nha sửng sốt.
"Anh quen tôi?"
Người chơi kia cợt nhả nói.
"Nói nhảm, có thể không quen biết sao? Từ khi máy chủ được mở đến bây giờ, chỉ có một mình cô là không qua."
Nha Nha tức giận muốn đánh người, nhưng cảm thấy mình có lẽ không thể đánh thắng, vì thế chỉ tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.
"Tránh ra, tôi lấy cái thùng."
"Thùng nhỏ 1 đồng, thùng lớn 2 đồng."
"Gì?" Nha Nha mở to hai mắt nhìn/"Những thứ rác rưởi này cũng đòi tiên?"
Sao anh không đi cướp luôn đi!
"Chị gái, quy định này không phải do tôi ra, tôi chỉ ở đây làm công thôi." Người chơi kia tỏ vẻ bất đắc dĩ, xoay bút lông dầu trong tay,'Nếu cô có ý kiến cứ đi tìm NPC."
"Nhưng mà tôi mới vừa sống lại thì lấy tiền đâu ở ra chứ." Nha Nha dở khóc dở cười nói;Anh trai này, anh có thể châm chước một chút hay không, chờ dùng xong tôi trả lại ngay."
"Không được không được, không làm theo quy định sẽ bị phạt. Những thứ có thể dùng đều là những công cụ bằng thép đó, những thứ rác rưởi này chỉ bán không cho thuê." Người chơi kia cũng đủ thẳng nam, đầu lắc giống như trống hỏi,'Bản cập nhật không phải đều phát cho mỗi người 5 tiền đồng sao? Lại không đắt lắm, cô trực tiếp mua một cái không được à."
Nha Nha ngây ngẩn cả người.
"Hả?! Phát tiên? Sao tôi lại không nhận được?" Người chơi kia hiển nhiên cũng không rõ lắm, gãi đầu.
"Uầy... Có thể là vấn đề về độ hảo cảm?"
"Cô đắc tội NPC?"
Nghe đến việc giảm độ hảo cảm, Nha Nha khổ sở sắp phát khóc.
Moá!
Mình cũng đã chịu trừng phạt rồi, còn muốn giảm độ hảo cảm luôn sao?
Đúng lúc này, một giọng nói như âm thanh thiên đường truyền đến từ sau lưng.
"Tôi trả tiền thay cô ấy."
Nha Nha đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một vị thấp bé cao 1 mét 5, đang ôm một chồng áo khoác da thú thật dày, đi đến trước bàn của kho hàng, đặt hàng hóa nặng nề lên bàn gỗ.
"Những thứ bla bla này tổng cộng có 2 bộ, cậu nhớ kỹ một chút!"
"Cô đợi chút."
Người chơi mở cuốn sổ trong tay ra, cầm bút lông dầu viết một hàng chữ ở phía trên.
[Ngày... giờ... ,'thợ may" Đằng Đằng hoàn thành 2 bộ áo khoác lông linh cẩu. ]
Sau khi biết may vá, mỗi ngày chỉ cần hoàn thành số lượng đơn đặt hàng nhất định, ngoại trừ mức tiên lương cơ bản được đảm bảo ra, mỗi khi hoàn thành một bộ áo khoác thành phẩm đạt chất lượng đều có thể nhận được 2 đồng bạc khen thưởng.
Đương nhiên, người chơi cũng có thể mua da thú, sợi và các vật liệu khác từ kho hàng, tự mình làm áo khoác, sau đó lại bán cho người chơi khác hoặc kho hàng.
Giống với lao động tự do.
Thông qua phương thức này làm áo khoác, lợi nhuận của một bộ dao động từ khoảng 1-5 đồng bạc. Mà nếu như làm ra đặc biệt hoàn mỹ, chờ mọi người đều có tiền, có lẽ sẽ có người chơi dùng nhiều tiền để mua cũng không chừng.
Đằng Đằng định chờ kỹ thuật của mình thành thạo một chút, tích góp chút tiền mua miếng đất, mở một cửa hàng trang phục ở cửa chính của viện điều dưỡng.
Tự mình mở cửa hàng, chẳng phải kiếm nhiều tiền hơn làm công cho NPC à? "Đằng Đẳng..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận