Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 216: Nghệ thuật là nổ tung (2)

Chương 216: Nghệ thuật là nổ tung (2)Chương 216: Nghệ thuật là nổ tung (2)
- Không thể nào, đó chính là Mã. Tôi đã tận mắt nhìn thấy anh ta xé một con gặm nhấm bằng tay!
Những kẻ cướp đoạt nhìn nhau, thì thầm.
Trực giác nói cho bọn họ biết, năm tiếng nổ liên tiếp này có chút không thích hợp.
Hùng nhíu mày nhìn về phía tây bắc, thần sắc kinh nghi bất định.
Mã là tâm phúc của hắn, hắn biết rõ trang bị của bộ hạ mình, không có món nào có thể phát ra tiếng vang như vậy.
Nói như vậy, cũng chỉ có một loại khả năng.
- Chết tiệt! Tất cả mọi người đi vê phía tây bắc!
Hùng vừa gấp vừa giận, chân đá vào bụng tê giác biến dị, thúc giục giận dữ gầm lên.
- Đều chạy cho tôi!
- Nhanh lên!
Chồn và Tra chết còn chưa đủ để cho hắn đau thịt, nhưng nếu ngay cả Mã cũng chết, không chỉ Huyết Thủ thị tộc sẽ bị thương nặng, uy vọng của mình trong bộ lạc cũng sẽ giảm xuống ngàn trượng.
Lúc này cũng không quản được đội hình gì, kẻ cướp đoạt vốn cũng không có thói quen xếp hàng, vừa chạy tới trước, đội ngũ trong nháy mắt kéo dài.
Bốn gã thập phu trưởng khác cảm thấy có chút không ổn, nhưng lúc này làm sao dám góp ý, chỉ có thể kiên trì kêu gọi huynh đệ tụt lại phía sau đuổi theo.
Khoảng cách không tới sáu trăm thước, trợ giúp chỉ là chuyện trong phút chốc, cho dù địa hình rừng rậm không dễ dàng chạy trốn, nhưng so với những chướng ngại vật trong thành thì vẫn tốt hơn rất nhiều.
Càng lúc càng gần ánh lửa phía trước.
Mảnh lửa chói mắt kia, cho dù nhìn từ xa, cũng có thể cảm nhận được sự nóng bỏng nhìn thấy mà giật mình. - Mẹ nó! Tụi mày chưa ăn sao? Chạy nhanh hơn cho ông!
Cho đến bây giờ vẫn không phát hiện bóng dáng của Mã, chỉ nhìn thấy biển lửa bốc lên, trong lòng Hùng tức giận, mắng to thúc giục bộ hạ tăng tốc tiến lên.
Các bộ hạ âm thầm bất mãn, nhưng cũng không thể làm gì được, tuy rằng ngay cả kẻ địch ở đâu cũng không phát hiện, nhưng vẫn ôm vũ khí phát động chạy nước rút.
Hùng nâng súng săn hai nòng lên, như một con trâu xông lên phía trước.
Nhưng đúng lúc này, trong bùn dưới ánh lửa kia, hắn bỗng nhiên nhìn thấy từng khuôn mặt đang ngó dáo dác.
Từng đôi mắt giống như bốc lên ánh sáng lục, lại có thể làm cho hắn dũng mãnh vô địch sinh ra hoảng hốt một mili giây.
- Khai hỏa.
Một tiếng quát lớn truyền đến.
Tuy rằng nghe không hiểu hai âm tiết to lớn kia có ý nghĩa gì, nhưng bản năng chiến đấu làm cho hắn từ xoay người trên người vật cưỡi, thân thể hùng tráng nhào tới phía sau rễ cây thô to như mãng xà.
Tiếng súng nổ vang lên trong chốc lát, lạch cạch liên tục thành một mảnh, ánh lửa lóng lánh giống như từ bốn phương tám hướng vây quanh bọn họ, trên không trung như tia chớp gào thét lao tới.
Hùng cảm thấy sợ hãi.
Trong lúc nhất thời thế mà không nghe ra đối diện có bao nhiêu khẩu súng, chỉ thấy các huynh đệ xung phong bên cạnh bị đánh bất ngờ không kịp đề phòng, bóng người liên tiếp ngã xuống.
Cũng không biết là nằm gục trốn đạn hay là bị súng quét sạch.
- Chết tiệt! Chúng ta bị phục kích!
- Chuyện lão tử trở về đầu tiên chính là chặt Hải Ân kia.
- Trước trở về rồi nói sau...
- Thảo! Có bao nhiêu khẩu súng ở phía đối diện vậy?! - Tôi cảm thấy ít nhất là hai khẩu súng máy.
-Aaal
Nghe tiếng thuộc hạ la thét đầy sợ hãi bên tai, trong lòng Hùng cũng hoảng loạn không chịu nổi.
Vật hắn cưỡi chạy về phía trận địa đối diện đã bị bắn chết, thi thể nghiêng ngả bên cạnh gốc cây cách đó hai mươi thước không nhúc nhích, ngay cả trên người trúng mấy viên đạn cũng không thấy rõ.
Hùng không dám thò đầu ra xem, hắn cũng không dám lấy đầu mình đi đánh cược sự chính xác của súng đạn phe đối diện.
Tuy nhiên chờ hắn thở hổn hển, lẳng lặng nghe tiếng súng ở trên đỉnh đầu, lại mơ hồ cảm thấy có một tia không đúng.
Sao vậy.
Tiếng sấm và tia chớp này không hợp nhau.
Trong nháy mắt, hắn phục hồi tinh thần, kinh hãi hét lớn.
- Không đúng! Đây không phải tiếng súng! Cái này... Đây là...
Hùng vừa định nói gì đó, lại không nghĩ ra thứ kia gọi là gì.
Trên thực tế hắn đoán đúng, đó quả thật không phải tiếng súng gì, chẳng qua chỉ là hai khẩu pháo làm bằng giấy vụn, thuốc súng và bột gạch mà thôi.
Thời đại này ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, nào còn có người châm pháo chơi, không biết đồ chơi này cũng bình thường.
Tuy nhiên không thể không thừa nhận, trong hoàn cảnh đen tối mù lòa, hai cây pháo bắn xen kẽ giữa đám súng trường, quả thật có hiệu quả kỳ diệu rối loạn kẻ địch.
Những kẻ cướp đoạt kia đang chạy thở hồng hộc, còn chưa thấy địch nhân ở đâu, đã gặp phải một chiêu như vậy nghênh đón, người đều mơ hồ, nào ngờ được đối diện đang chơi lừa gạt?
Bọn họ phi nanh trên mặt đất chỉ cảm thấy đối diện có hai khẩu súng máy, đang xả đặn bắn về phía bọn họ.
Nhất là đồng đội bên cạnh liên tiếp ngã xuống, căn bản không thấy rõ ai bị bắn ai chưa. Một hai người đều bị tiếng pháo hỗn loạn đó làm cho sợ tới mức ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chứ đừng nói thăm dò đánh trả.
Huống hồ, đây là tác chiến ngược sáng...
Ngay khi bốn tiểu đội của kẻ cướp đoạt hoàn toàn bị đánh cho choáng ngợp, người chơi ngồi xổm ở hai cánh đã rời khỏi hầm trú ẩn, dưới sự yểm hộ của tiếng súng, bắt đầu tạo thế bánh mì kẹp thịt bao vây tiến tới kẻ địch.
Đưa mắt nhìn thoáng qua thấy bóng dáng bên hai cánh đang di động về phía trận địa bên mình, Hùng phát ra một tiếng gầm giận dữ.
- Người của bọn họ phân tán.
- Tất cả mọi người xung phong.
- Đừng tiếp tục nằm sấp, đó không phải tiếng súng! Tất cả mọi người đi theo tao, xông vào chiến trường của bọn chúng, sử dụng súng để đập vỡ đầu của chúng cho taI
Hô nửa ngày, kết quả một người nghe hắn cũng không có.
Liên tục gặp phải phục kích, đã làm cho sĩ khí của đám ô hợp này sắp sụp đổ.
Trong lòng Hùng bỗng nhiên tuyệt vọng.
Có lẽ...
Rời thành phố để đi vào sân nhà của đối phương là một quyết định sai lầm ngay từ đầu.
- Thủ lĩnh. Hỏa lực đối diện quá mãnh liệt, lúc này xung phong chính là chịu chết!
- Hỏa lực mẹ mày! Tụi mày không nghe thấy à?! Đó là giả!
Cơn thịnh nộ bùng cháy trong lòng, Hùng gần như cắn răng đến chảy máu.
Nhưng hắn cũng biết giọng mình lúc này có lớn hơn nữa, cũng không có mấy người có thể nghe thấy, càng không có mấy người nguyện ý nghe.
Trong lòng biết đại thế đã mất, hắn nhìn về phía đông, tâm tư xoay chuyển, hạ lệnh cho vài tên tâm phúc bên cạnh mình.
- Ở chỗ này chỉ có thể chờ chết, chúng ta lao nhanh về phía đông để phá vòng vây.
Vài tên tâm phúc khẩn trương gật đầu.
Nhưng ngay khi Hùng đang muốn nói kỹ kế hoạch phá vòng vây của mình, trận địa phía tây bỗng nhiên truyền đến từng tiếng thét dài chói tai.
Hùng nâng tầm mắt lên nhìn, chỉ thấy từng tia lửa cắt qua bóng tối, đẩy ra từng quả đạn pháo lớn như nắm tay, từ trong màn đêm đang rơi xuống về phía bọn họ.
Xa xa truyền đến tiếng cười càn rỡ.
Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng hắn quả thật loáng thoáng nghe thấy một tiếng nam cao khàn khàn.
- Ha ha ha ha ha.
- Nghệ thuật - chính là nổ tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận