Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 217: Muốn trách thì trách thời gian cooldown kỹ năng của mình quá dài (1)

Chương 217: Muốn trách thì trách thời gian cooldown kỹ năng của mình quá dài (1)Chương 217: Muốn trách thì trách thời gian cooldown kỹ năng của mình quá dài (1)
Sự nổi bật của chiến trường đã hoàn toàn bị Muỗi cướp đi.
Nếu không có gì bất ngờ, MVP lần này hẳn là anh ta.
Theo ngòi nổ phía sau tất cả gỗ tổ ong được nhóm lửa, năm mươi tên lửa bằng gỗ bắn ra sóng nhiệt phá vỡ bầu trời đêm, giống như từng ngôi sao băng bằng lửa từ trên trời giáng xuống, đánh về phía trận địa của kẻ cướp đoạt.
Một kg thuốc súng đen không tính là đáng sợ, nếu không phải vừa rồi rơi vào bên cạnh, chỉ sợ bị giật mình là hết cỡ.
Nhưng năm mươi quả rocket mang theo một kg linh kiện chiến đấu đồng loạt phóng ra, vậy hoàn toàn là một chuyện khác.
Những tên lửa không hề chuẩn xác này, thậm chí còn nhiều hơn những người nằm sấp ở đây.
Tổng cộng năm mươi kg thuốc súng trong vòng ba giây toàn bộ nghiêng về phía trận địa của địch, âm thanh nổ tung gần như làm vỡ màng nhĩ của những kẻ cướp đoạt.
Giải thích hoàn hảo câu nói...
Miễn là số lượng đủ, số lượng chính là chất lượng.
Khói bốc lên cuồn cuộn trong nháy mắt nổ tung, cây thông thô như đùi của người trưởng thành bị nổ tung chia năm xẻ bảy.
Vỏ cây, mảnh gỗ vụn và từng đốm lửa lớn đang cháy tung bay trên chiến trường, những nhân vật phản diện bị nóng nằm xuống lăn lộn khắp đất, ôm đầu chạy trốn.
Cho dù không có mấy người bị nổ chết tại chỗ, tràng diện hỗn loạn kia cũng đủ khiến người ta tuyệt vọng.
Người chơi trong chiến hào lại hoàn toàn ngược lại, phản chiếu ánh lửa vẻ tràn ngập hưng phấn trên mặt.
- Muỗi trâu bò.
- Cỏ! Katyushal - Rắm, cái này mẹ nó gọi là Katyusha, nhiều lắm cũng tính là ong vỡ tổ.
- Ha ha ha ha, sảng khoái!
Tên lửa rơi xuống đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp lạc đà.
Tinh thần của những kẻ cướp đoạt sụp đổ ngay lập tức.
Rốt cuộc không duy trì được trận địa nữa mà sụp đổ, bọn họ nhao nhao chạy trốn từ trong hầm trú ẩn đang cháy, căn bản không để ý đến tiếng quát lớn của tiểu đội trưởng, cũng căn bản không nghe thấy.
Ai cũng không biết đợt ném bom tiếp theo khi nào sẽ đến, ai cũng không biết phía sau còn có cái gì đang chờ bọn họ.
Tựa như một đám chuột bị dọa vỡ gan, những kẻ cướp đoạt liều mạng ném ra vật trong tay, cũng mặc kệ bị đập trúng là địch nhân hay là đồng đội, điên cuồng tản ra chạy trốn.
Mà ngay khi bọn họ bỏ lại trận địa của mình, loạn thành một bầy chạy trốn xung quanh, tiếng còi bén nhọn thoáng chốc vang vọng rừng cây.
Từng bóng dáng từ trong chiến hào, tán binh hố khẩn cấp nhảy ra, huy động binh khí dài ngắn trong tay, giống như sói đói nhào về phía kẻ cướp đoạt chạy trốn.
- Ô Lạp!
- Giết aI
- Liên minh vạn tuế.
- Olaolaolal
- Gâu gâu...
Tiếng kêu giết giống như sóng thần, ngay cả mệnh lệnh 'tử chiến không lùi: cũng có vẻ dư thừa.
Người chơi nghe được tiếng còi giống như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, nhìn về phía những kẻ cướp đoạt đang chạy trốn, giống như nhìn thấy từng chiến lợi phẩm đang đi lại.
Bị sự dã man của những chiếc áo khoác màu xanh dọa cho vỡ mật, đây là lần đầu tiên những kẻ cướp đoạt nhìn thấy những kẻ man rợ dã man hơn mình. Không.
Họ không phải là con người.
Quả thực chính là một đám gặm nhấm biết dùng súng.
- Mẹ ơi.
- Cút đi, đừng cản đường tao.
- Tôi đầu hàng! Tôi đầu hàng, đừng giết tôi.
- Sếp... Không thể chịu đựng được ở đây, chúng ta phải rút lui.
- CỏI
Nhìn các anh em bên cạnh liên tiếp ngã xuống, không ngã xuống cũng nằm sấp trên mặt đất giả chết, Hùng đang lao nhanh về phía đông bắc phá vòng vây rất nhanh phát hiện, chỉ còn lại mình một mình.
Vác giáp nặng trăm cân, căn bản chạy không nhanh, nhưng đạn lạc nơi này bay loạn, hắn lại không dám ném khôi giáp đi để chạy trốn, chỉ đành cắn răng vừa đánh vừa rút lui.
Mục tiêu lớn như vậy, trên chiến trường rốt cuộc quá dễ thấy.
Hắn đứng lên, còn chưa chạy ra được một trăm thước, đã bị đám áo khoác màu xanh đuổi giết tới tập trung thành 'mục tiêu quan trọng, hưng phấn vây quanh.
Trong lòng Hùng vừa sợ vừa giận, những tên mặc áo khoác màu xanh này giống như không sợ chết, không nhìn thấy bất kỳ sợ hãi nào trong mắt, cũng không thèm để ý thương vong của đồng bạn.
Mình bắn ra hai phát, bắn nát đầu của một tên đang xông tới, rất nhanh lại có hai người, ngao ngao hô to đâm tới hai cây trường mâu.
Uy lực của súng săn hai nòng đủ lớn, nhưng trong nòng súng chỉ có hai viên đạn, khoảng cách gần như vậy căn bản không có thời gian đổi đạn.
Rơi vào đường cùng, Hùng đành phải buông súng săn trong tay, dùng giáp ngực chống đỡ hai mũi nhọn. Tiếp theo hắn vung tay lên, bắt lấy, dễ dàng xé vỡ hai cây trường mâu như kéo bông.
- Rống! Khuôn mặt hắn dữ tợn rống giận, ý đồ dùng uy thế dọa người vây quanh mình.
Nếu là người sống sót bình thường, khẳng định bị hắn dọa cho choáng váng.
Nhưng người đứng trước mặt hắn rốt cuộc không phải người bình thường, mà là một đám người chơi không nói võ đức. Tuy rằng bị âm thanh này làm cho hoảng sợ, nhưng không chỉ bị dọa đến không nhúc nhích được chân.
Ngược lại——.
Phấn khích hơn?
- Mẹ kiếp?!
- BOSS này có chút mãnh liệt! Ít nhất cũng là một bách phu trưởng.
- Cần thêm một người tới hỗ trợ.
- Được rồi! Sau khi tôi vòng qua, các cậu kiềm chế.
Hùng thật sự tức giận, thái độ và phản ứng của những người này làm cho hắn ta cảm thấy nhục nhã.
Hắn rút ra chuôi chiến phủ dài cắm sau lưng liên tục chém, bức lui người tới gần, nhưng đám người áo khoác màu xanh không biết sống chết này vẫn không chịu buông tha mà lao tới.
Lúc này, Hùng đột nhiên nhận ra một cỗ khí tức nguy hiểm, vì thế mạnh mẽ quay đầu sang một bên, chỉ thấy một người đàn ông thần sắc lạnh lùng đứng ở nơi đó.
Áo khoác da hươu treo trên một cái cây bên cạnh, gió bắc thổi bay.
Trên người người đàn ông kia mang một bộ giáp ngoài, trước người là một cây chiến chùy dài cực lớn đứng sừng sững, hai tay tùy ý dặt lên trên chuôi chùy.
Ánh mắt người nọ mang theo một tia khiêu khích.
Giống như đang nói với hắn——.
- Muốn thử xem không?
Khóe miệng thì lạnh lùng kéo lên, Hùng tức giận dữ tợn.
- Ha ha, thử một chút thì thử một chút.
Quyết đấu lực lượng, hắn cho tới bây giờ chưa từng sợ ai. Cho dù có bộ xương ngoài, ở trước mặt quái lực của hắn cũng phải nằm sấp.
Mắt thấy NPC nhà mình đối mặt với BOSS cướp đoạt, tựa hồ kích phát bộ dáng mấu chốt của cốt truyện, người chơi cũng ngo ngoe muốn động tới gần.
Nếu người quản lý không để cho những người chơi như mình xen vào, vậy thì an tâm ở bên cạnh xem cốt truyện mới tốt.
Chẳng may xen vào bị ngộ thương, bị cốt truyện giết chết, vậy thì thiệt thòi lớn. Trong bọn họ không ít người đều đã kiến thức qua, quản lý đại nhân giống như búa pháo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận