Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 279: Phiên bản cập nhật Alpha0. 6 (1)

Chương 279: Phiên bản cập nhật Alpha0. 6 (1)Chương 279: Phiên bản cập nhật Alpha0. 6 (1)
- Hai người các cậu, chờ một chút.
Dư Hổ và Lý Ngưu dừng bước, hai mặt nhìn nhau, nhìn về phía lão Charlie.
-... Các cậu đang làm gì vậy?
Lão Charlie là quản gia của thị trưởng, sau khi về hưu được an bài ở đây kinh doanh cửa hàng tạp hóa, trong trấn có không ít thứ tốt đều là từ chỗ của ông ấy đến.
Đối với lão quản gia có thể hòa thành một mảnh cùng với các thương nhân từ nam ra bắc, những người sống sót trong trấn vẫn tương đối tôn kính hoặc là nói kính sợ.
Dù sao những người buôn bán kia cho tới bây giờ cũng sẽ không liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nhưng lại có thể nói chuyện vui vẻ cùng lão Charilie.
Chẳng qua, muốn nói tôn kính cũng là trước kia.
Từ sau khi làm ăn với Sở đại ca, Dư Hổ càng ngày càng cảm thấy, lão Charlie này thật ra cũng không phải thứ gì tốt, cùng trấn trưởng đều là một giuộc, đồ niêm yết giá rõ ràng cũng đều thiếu cân thiếu lượng, còn bán một ít đồ cho bọn họ vài lần.
Theo lời Sở đại ca nói chính là - không làm việc theo quy củ.
Dù sao cũng không phải là người tốt.
Lão Charlie nhìn thoáng qua túi nilon trên tay hai người bọn họ, lại nhìn thoáng qua tuyết rơi trên vai hai người, mũi nhẹ nhàng giật giật, tiếp theo hơi nheo đôi mắt đục ngầu.
- Các cậu đi vê phía bắc?
Hai người lắc đầu như trống lúc lắc.
- Không có không có.
Đi cũng không nhận.
Có thể kiểu gì?
- Không cần đi về phía bắc, bên kia không an toàn.
Nhìn chằm chằm hai người trong chốc lát, lão Charlie thu hồi tâm mắt từ trên người hai người, không tiếp tục nói cái gì, phất phất tay, đuổi bọn họ đi. Lúc này, con trai lớn của Vương gia Vương Bưu, khiêng một con non linh cẩu từ cửa đi tới, cao hứng phấn chấn đặt con mồi lên bàn gỗ bên cạnh.
- Lão quản gia, tôi bắt được một đầu dã thú, vẫn đầu con! Ngài xem trấn trưởng đại nhân có muốn hay không, không cần thì tôi sẽ đưa đến bên quầy giết mổ kia.
Mặc dù Charlie già không còn là quản gia nữa, nhưng mọi người vẫn gọi như vậy.
Charlie liếc nhìn con linh cẩu con đã tắt thở nằm trên bàn.
Mùi tanh của linh cẩu không nhỏ, nếu không xử lý kịp thời một lát sẽ bốc mùi hôi thối, cho nên những người sống sót ở vùng phụ cận, sẽ dùng một loại lá thuốc là lá sườn đỏ đặc sản của trang trại Brown nghiền nát bôi lên, phối hợp với lửa hun khói để loại bỏ mùi tanh.
Khỏe mạnh hay không thì nói sau, nhưng nó có thể che giấu mùi hôi thối.
Không giống như một con linh cẩu trưởng thành, con non của con linh cẩu là một ngoại lệ, thịt tươi và mềm, thịt đùi và sườn là một món ăn thượng hạng.
Người ta nói rằng đó là bởi vì cai sữa không lâu, ăn ít thịt thối.
- Để đó đi.
Lão Charlie kéo ngăn kéo ra, lấy ra bốn thẻ bạc và ném nó trên bàn.
Vương Bưu tiếp nhận thẻ bạc, vẻ mặt đầy vui mừng.
4 thẻ bạc!
Ước chừng có thể đổi 4 lạng muối vàng rực rỡ.
Không có thịt để ăn không đáng sợ, đối với thợ săn có kinh nghiệm, miễn là đủ kiên nhẫn và cẩn thận, luôn luôn có thể đánh bại con mồi.
Nhưng nếu không có muối thì sẽ chết, người không ăn muối sẽ không có sức, không có sức thì không bắt được con mồi, bắt không được con mồi cả nhà đều phải chịu đói.
Vương Bưu đang định rời khỏi, Charlie đột nhiên gọi anh ta lại.
- Cậu trở lại đây.
Vương Bưu dừng bước, thật thà cười hỏi.
- Lão quản gia có phân phó gì?
Charlie hỏi. - Nhà cậu ở bên cạnh Dư gia đúng không?
Vương Bưu vội vàng gật đầu.
- Đúng, chúng ta cách nhà bọn họ không xa.
- Cậu giúp tôi nhìn chằm chằm vào đứa con trai nhỏ của họ một chút, được gọi là... Dư Hổ? Tóm lại, nếu một ngày nào đó anh ta đi về phía bắc, cậu hay đuổi theo và xem cậu ta đi đâu.
Charlie suy nghĩ một lúc, tiếp tục nói.
- Nếu phát hiện ra bất cứ điều gì, không cần phải làm cậu ta sợ hãi, ngay lập tức trở lại báo cáo cho tôi, tiền thưởng sẽ không thấp hơn số tiền trên tay của cậu.
Vương Bưu cảm thấy vui vẻ, bàn tay nắm chặt hơn.
- Ngài yên tâm! Tôi chắc chắn sẽ xem chừng tên kia cho ngài.
- Nhỏ giọng một chút.
Charlie khiển trách anh ta một câu, nhìn trái phải, thấy không có ai, sau đó xua tay đuổi anh ta đi.
- Đi đi...
Dư Hổ và Lý Ngưu chia thịt và muối ra mỗi người một phần, sau đó trở về nhà.
Dư Hùng đang đi ra từ trong cửa, nhìn thấy Dư Hổ một mình trở về, đầu tiên sửng sốt, ngay sau đó là mùi rượu đập vào mặt, làm cho mũi của ông ấy theo bản năng hít sâu một hơi.
- Mày uống rượu?
Dư Hổ đỏ mặt, gãi gãi ót, ngượng ngùng nói.
- Ách, uống một chút... Cũng không phải là em chiếm tiện nghi của người ta, là Sở đại ca cứng rắn lôi kéo em uống, em mới uống.
Dư Hùng nhìn về phía sau em trai một cái, không nhìn thấy người, cũng không nhìn thấy dấu chân nhỏ kia, không khỏi hỏi.
- Tiểu Ngư đâu?
Dư Hổ ấp úng nửa ngày, mới nói. - Em ấy... Uh, ở lại đó.
Vừa nghe lời này, ánh mắt Dư Hùng trợn tròn.
- Mày để con bé một mình ở đó??
Dư Hổ vội vàng giải thích.
- Không phải em để em ấy ở đó, là Tiểu Ngư tự mình nói, muốn giúp Sở đại ca làm chuyện, em giúp em ấy nói một câu. Sở đại ca người tốt như vậy, khẳng định không thành vấn đề!
- Tiểu Ngư có thể giúp làm chuyện gì!?
Dư Hùng mới không tin lời quỷ quái này.
Anh ta đã ăn qua bánh do Tiểu Ngư làm một lần, thiếu chút nữa gãy mấy cái răng, cuối cùng là ném vào nồi nấu thành bột nhão mới ăn xong.
Dư Hổ sốt ruột muốn giải thích, nhưng chính anh ta thật ra cũng không hiểu rõ, làm sao có thể giải thích rõ ràng.
- Em em, em nào biết, không thôi anh đi hỏi Sở đại ca? Đi, bây giờ em đi với anh.
Dư Hùng dở khóc dở cười.
- Thôi, quên đi, giờ này còn đi cái gì. Này, mày... Mày bảo anh phải giải thích với cha như thế nào? Nói mày đi đổi muối, để em gái ở đó giúp người ta nấu rượu?
Dư Hổ đều muốn khóc.
- Đừng mà, ca, cha sẽ đánh chết em đó.
Dư Hùng lắc đầu, thở dài nói.
- Mày tự mình cân nhắc, chuyện này không thể hàm hồ cho qua đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận