Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 85: Nông Trường Bố Lãng! Cứ Điểm NPC Mới! (1)

Chương 85: Nông Trường Bố Lãng! Cứ Điểm NPC Mới! (1)Chương 85: Nông Trường Bố Lãng! Cứ Điểm NPC Mới! (1)
Xây dựng tiền đồn cần có công cụ.
Hơn nữa còn cần với số lượng không nhỏ.
Ví dụ như việc rèn đúc cần dùng đến kẹp gắp than và búa, chặt cây cần có rìu và tách đầu cây thì cần dùng đến cái cưa, hay ví dụ các loại công cụ nhỏ hơn như tua vít, ốc vít, đinh, tay quay, vân vân...
Nếu như không có công cụ thì khá nhiều công việc rất khó tiến hành , hoặc là cho dù tiến hành được thì hiệu suất cũng cực kỳ thấp.
Ví dụ như hiện tại những con dao trát tường mà các người chơi ở căn cứ tiền đồn dùng để sửa chữa các bức tường, đều là vật thay thế bằng gỗ do [WC Thật Sự Có Muỗi]làm.
Kỳ thực nếu như là những năm đầu tiên của Kỷ nguyên Đất hoang, những công cụ này có thể dễ dàng tìm thấy tại Cửa hàng Kim Khí, cửa hàng bách hóa, nhà máy sửa chữa.
Nhờ công nghệ vật liệu được phát triển vào thời kỳ trước chiến tranh nên chất lượng của những thứ này thường là những lô hàng tốt.
Tuy nhiên, bây giờ đã hai trăm năm trôi qua, những nơi dễ dàng tìm kiếm đã bị cướp phá sạch sẽ từ lâu, như là cửa hàng bách hóa, nhà máy sửa chữa và những nơi giàu tài nguyên khác, mấy năm đầu thậm chí ngay cả chỗ ở của những người sống sót, vốn dĩ cũng không còn dư lại nhiều đồ vật.
Thế nhưng, không có thứ gì là tuyệt đối.
Cũng như cho đến 211 năm sau, những người nhặt rác vẫn có thể tìm thấy một chút vật tư nghèo nàn từ những vùng đất hoang, chắc chắn sẽ luôn có vài thứ đồ tốt bị người ta bất cẩn bỏ lại.
Những vật này bình thường sẽ bị những người nhặt rác bán cho những khu định cư của người sống sót gần đó và được đặt bên trên những cái kệ như kệ rác để những nhóm thương đội đi qua chọn lựa.
Suy nghĩ của Sở Quang rất đơn giản.
Anh dự định lôi kéo hai người chơi khác đóng vai thành thương đội, đi tới nông trường Bố Lãng lân cận tiến hành giao dịch, đổi lấy những vật tư cần thiết cho tiền đồn. Trước khi lên đường đi giao dịch thì mặc bộ trang phục vừa nhặt được.
Sở Quang đưa Dạ Thập và Phương Trường cùng đi theo, xuất phát từ cửa Nam công viên Đầm Lầy, tránh đường số 76, dọc theo con đường mòn lụp xụp, tiến về phía đông nam.
Khoảng cách từ phố Bethe và nông trường Bố Lãng đến chỗ này cũng ngang ngửa nhau, khoảng cách đường chim bay trên bản đồ là khoảng ba cây số, điểm khác biệt duy nhất là một nơi ở hướng nam, nơi còn lại ở hướng đông nam.
Về phần vì sao lựa chọn nông trường Bố Lãng, thật ra lý do cũng rất đơn giản.
Một là ở đó không ai biết anh, càng không biết lai lịch về anh. Hai là đường đến nông trại Bố Lãng sẽ dễ đi hơn một chút và sẽ đi qua ít tàn tích hơn.
Nhưng dù vậy, đi bộ trên đất hoang, trên thực tế lộ trình này không chỉ con số ba cây số này mà còn xa hơn.
Một đoàn người vừa đi vừa nghỉ trên đường, luồn lách qua biết bao nhiêu phế tích khó đi, trong lúc đó chẳng những cần đề phòng các loài đột biến, còn phải cẩn thận tránh bị những người sống sót không có ý tốt để mắt tới.

Cuối cùng, trước chín giờ sáng, đoàn người đã tới gần đích đến.
Chỉ thấy phía cuối con đường bùn là một tòa cổng sắt rộng lớn, hai bên cửa sắt được xây bằng những bức tường đá bê tông.
Bức tường không cao, xem ra cũng chỉ chưa đến ba mét, trên tường cắm một loạt mái che bằng hợp kim nhôm và thanh cốt thép, xem ra là dùng những phế thải công nghiệp từ bên ngoài đắp lên cao.
Trên tường chẳng chịt những vết đạn, bên ngoài mép tường treo những bộ hài cốt khô cùng với những giá treo cổ, tất cả đều thể hiện rõ ràng người nơi này không dễ động vào.
Từ những tấm bảng bên ven đường, có thể nhận ra rằng trước chiến tranh, nơi này đã từng là một nông trại bình yên giản dị.
Có nhiều dấu hiệu cho thấy, vào giai đoạn đầu sụp đổ trật tự, những người sống sót trốn thoát từ nội thành đã đến chiếm lĩnh nơi này.
Khác với thành phố Bethe. Chủ của nông trường Bố Lãng là một địa chủ đúng nghĩa, nơi này cũng không có số dân tự do lớn như ở thành phố Bethe.
Những người sống ở nơi này chỉ có hai kiểu thân phận, hoặc là chủ nông trường hung ác, hoặc chính là nông nô.
Thế nhưng Sở Quang cũng không quá lo lắng rằng đối phương sẽ có ác ý, phàm những kẻ muốn nắm thế lực của hai vùng đất đều rất ít khi chủ động công kích người ngoại lai, rốt cuộc thì những người đi giày cũng phải cân nhắc xem có đáng để bắt nạt những kẻ chân trần hay không.
Đi đến vị trí cách cửa sắt khoảng mười mét thì dừng lại.
Sở Quang giơ nắm đấm bên tay phải lên, ra hiệu cho hai người chơi sau lưng dừng bước lại.
Mà đồng thời ngay khi cả đoàn người dừng chân lại, một nòng súng đen ngòm từ giữa các tấm hợp kim nhôm trên tường cũng được chĩa ra.
Để lộ vũ khí, mang nghĩa không có ý thù địch.
Thấy lần giao thiệp này coi như đã thành công, trong lòng Sở Quang thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông đứng trên tường, khí thế hung hăng hét lớn.
“Này này này, dừng lại! Các người là ai? Tới đây làm gì!"
"Chúng tôi không có ác ý, chỉ là muốn đổi chút đồ với các người thôi." Ra hiệu cho người chơi sau lưng không cần khẩn trương, khuôn mặt Sở Quang không đổi sắc quan sát người đàn ông ở trước mắt đang nói.
"Đổi chút đồ sao?"
Người đàn ông nhanh chóng liếc nhìn xe ba gác sau lưng ba người, nhưng cũng không hề dịch chuyển ngón trỏ khỏi cò súng, vẫn dùng ánh mắt tràn ngập hoài nghi nhìn chằm chằm Sở Quang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận