Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 143: Người đưa tiên đến rồi (2)

Chương 143: Người đưa tiên đến rồi (2)Chương 143: Người đưa tiên đến rồi (2)
Vứt lại mấy viên đạn trong tay vào trong túi, trong lòng Sở Quang âm thầm ghi lại những thông tin này.
"... Như thế nào đại nhân? Anh có hài lòng với số hàng hóa này không?"
Tôn Thế Kỳ trên mặt nở ra một nụ cười lấy lòng.
Nếu như có thể, hắn hy vọng Sở Quang sẽ mua hết tất cả những thứ này.
Như vậy thì hắn cũng có thể mang theo một ít thịt khô về nữa.
"Vũ khí và muối thô, còn cả đồng tiền xu kia, tôi lấy hết toàn bộ." Ánh mắt rơi vào chiếc túi cuối cùng, Sở Quang liếc mắt nhìn một phát, phát hiện bên trong có một ít bột màu vàng nghệ, liền hỏi: "Bên trong đây đựng cái gì?"
Tôn Thế Kỳ cười hì hì nói.
"Bột côn trùng! Nhện chân cao đột biến đem phơi khô xong nghiền ra, rất giàu đạm, lân và kali, chủ yếu dùng làm phân bón!"
Sở Quang gật đầu tỏ vẻ hiểu biết.
Dùng làm phân bón, vậy chắc là thứ mà nông trại Bố Lãng cần. Bên này anh ấy vẫn chưa bắt đầu trồng trọt, vì vậy thật ra cũng không cần thứ này.
Thế nhưng thứ này đã cho anh ta một ý tưởng.
Nghe những người chơi nói rằng bên hồ có một lượng lớn struvite, có lẽ bản thân cũng có thể thử làm một ít phân bón và bán nó cho nông trại Bố Lãng.
Lúc này, Tôn Thế Kỳ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đi đến bên cạnh con bò hai đầu, mở gói hàng bằng da treo trên đó, lấy từ trong ra một chai thủy tinh.
Miệng chai thủy tỉnh được cắm nút gỗ bần, trên nút chai được chọc thủng một số mắt nhỏ để thông gió, trong chai đựng đầy những con kiến to bằng nắm tay, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được tứ chi và các cọng râu đang ngọ nguậy. . Trông có vẻ khá là đáng sợ.
Thích thú tò mò nhìn chằm chằm vào cái chai một lúc, Sở Quang mở miệng hỏi.
"Đây chính là kiến lưng sắt à?" Tôn Thế Kỳ cười nói.
"Không sai! Thường thì chúng tôi sử dụng nó để làm thức ăn gia súc, hoặc là những thứ khác, vừa hay ở trạm giao dịch có người đang bán nó, vì vậy tôi đã mua một chai."
Sau khi cầm cái chai ngắm nghía một lúc, Sở Quang nhìn sang Tôn Thế Kỳ và hỏi.
"Bao nhiêu tiên?"
Tôn Thế Kỳ vẫy tay lia lịa nói.
"Không không không, người bạn của tôi, anh đã hiểu lầm rồi. Đây là quà của tôi tặng cho anh, không tính tiên đâu."
"Ồ? Vậy thì cảm ơn nhé."
Chuyện tốt như thế này Sở Quang đương nhiên sẽ không từ chối, dứt khoát nhận lấy quà.
Còn về phần quà đáp lễ lại?
Không tồn tại.
Cho phép tên này kinh doanh buôn bán với chính mình, đã là ân huệ lớn nhất dành cho hắn rồi.
Nhìn thấy Sở Quang nhận lấy món quà, trên mặt Tôn Thế Kỳ tràn đầy nụ cười.
"Không cần khách sáo, có được tình bạn với anh là vinh hạnh của tôi ... Anh xem đấy, thời gian cũng không còn sớm nữa, chi bằng chúng ta nói chuyện về chỉ tiết của giao dịch, thế nào?"
Sở Quang gật đầu, chỉ nói một chữ.
"Được.....
Không giống với những thương nhân đến từ thành phố Boulder, những thương nhân đến từ các khu vực khác hầu hết đều không thừa nhận loại tiền tệ đồng chip này, bọn họ hoặc là có đơn vị tiền tệ riêng của mình, hoặc là dứt khoát ngay cả tiên tệ cũng không có.
Vì vậy trong trường hợp thông thường, khi tiến hành thương mại xuyên khu vực, mọi người đều lấy hàng hóa đổi hàng hóa, cũng không hề có 'vật giá" cố định.
Mặc dù đã nhận được món quà tượng trưng cho tình bạn từ Tôn Thế Kỳ, nhưng tình bạn suy cho cùng cũng không thể dùng làm cơm để ăn, khi mặc cả trả giá, Sở Quang một chút cũng không hề xét trên mặt tình người mà làm ra vẻ nhượng bộ.
Cứ nói đùa.
Ai có thể mặt dày hơn người bán hàng được chứ?
500 kg đồng xu vẫn theo giá cả đã thỏa thuận lần trước, mỗi 100 kg đổi được 4 kg thịt sấy khô, quy ra thành 20 kg thịt sấy khô.
Sở Quang từ trước đến nay nói lời luôn giữ lời, không có ý định đổi ý những việc đã thỏa thuận xong xuôi, huống hồ cũng không cần phải như thế.
Hai bên vui vẻ đạt được đồng thuận chung.
Thế nhưng phần vui vẻ đó, cũng chỉ đến đây là dừng.
Vài phút trước, Tôn Thế Kỳ còn ngây thơ nghĩ rằng người đàn ông trước mặt đây rất dễ thương luợng, cho đến khi miệng của người đàn ông trước mặt này phọt ra những lời điên rồ như "3 kg thịt sấy đổi lấy 1 kg muối".
"Xin lỗi, tôi có nghe nhầm không ... có lẽ anh nói là nửa kg?"
Phản ứng của tên này hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán, Sở Quang không hề lung lay nói.
"Cậu không nghe sai đâu, tôi nói 1 kg, 1 kg muối thô."
"Điều này là không thểi"
Tôn Thế Kỳ hầu như theo phản xạ có điều kiện mà thốt lên một tiếng, gạt hết lễ độ cung kính ban nãy, vô cùng phẫn uất phản bác lại theo lý lẽ.
"Anh nhất định là đang đùa! Công nghệ mà thịt hun khói ở chỗ anh sử dụng đều là nướng và sấy khô, căn bản không hề qua tẩm ướp gì cả, không thể đáng cái giá này được!"
"2"
Thấy Sở Quang vẫn không động tĩnh gì, Tôn Thế Kỳ hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói với giọng điệu hòa hoãn.
"Thôi được, dù sao thì anh cũng không phải là thương nhân, có lẽ anh không biết tình hình thị trường ... Chúng ta tính một khoản như này đi. Nếu tôi vận chuyển 10 kg muối thô này đến thành phố Boulder, mỗi 100 gam ít nhất có thể đổi lấy 1 đồng chip!" Sở Quang không nói.
Thực ra anh ấy chưa từng đến thành phố Boulder bao giờ, anh chỉ biết đến muối thô với màu sắc vàng vọt, mang vị đắng chát mà chỉ người nghèo mới có thể tiêu dùng được, con đỉa già ở phố Bette cứ 100 gam thì tính 2 đồng chip, không ngoài ý muốn thì tăng gấp đôi.
Nhưng chuyện này thì liên quan gì chứ?
Con đỉa già này đã tăng gấp ba lần so với giá của ngũ cốc!
Thảo luận về giá cả ở khu đất hoang, căn bản không hề có ý nghĩa gì cả.
Sau khi làm ẩm cổ họng khô khốc của mình, Tôn Thế Kỳ tiếp tục nói.
"100 đồng chip! Nếu tôi đem những đồng chip này đổi lấy các thiết bị điện, sản phẩm công nghiệp và nhu yếu phẩm hàng ngày rồi mang chúng đến trang trại Bố Lãng, ít nhất có thể đổi lấy 300 kg lúa mì xanh, nếu như đổi những ngũ cốc này lấy thịt xông khói, ít nhất cũng phải 60 - 75 kg mới là hợp lý chứ."
"Vì vậy, mức giá thấp nhất mà tôi có thể chấp nhận là 60 kg, cũng tức là 1 kg muối đổi lấy 60 kg thịt xông khói! Xét về phần tình bạn giữa hai chúng ta... 59 kg, đây là mức giá thấp nhất mà tôi có thể chấp nhận!"
"Đó cũng là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi!"
Tôn Thế Kỳ cảm thấy rằng hắn đã đưa ra lý lẽ đủ đơn giản và rõ ràng rồi.
Ngay cả những con chuột lang trong chỗ lánh nạn này chưa từng mua bán trên vùng đất hoang, ít nhiều cũng sẽ có thể hiểu được "nỗi khổ trong lòng của bản thân hắn.
Thế nhưng, sau khi nghe xong những lời nói nhảm của hắn, Sở Quang chỉ mỉm cười.
Có một điều hắn nói không sai.
Bản thân anh quả thật không phải thương nhân gì cả.
Nếu có ai đó thực sự xem thường bản thân anh như thế, thì tâm nhìn của người đó quả thật cũng quá hẹp rồi.
Nhưng nếu như cho rằng bản thân anh không hiểu chuyện mua bán?
Haha.
"Cậu nói đều đúng cả." Vẻ mặt hạnh phúc hiện lên trên gương mặt của Tôn Thế Kỳ.
Tuy nhiên, chưa kịp đợi hết một giây, câu nói tiếp theo của Sở Quang, khiến vẻ mặt vui mừng dần cứng đờ trên mặt hắn.
"... Vậy thì bạn của tôi, tại sao cậu không làm thế đi?"
Mặt nở nụ cười mà nhìn cậu bạn từ nơi xa xôi đến này, Sở Quang nhẹ giọng nói.
"Ý của tôi là, nếu như cậu muốn đổi 300kg lúa mì xanh với tôi để lấy 59kg thịt xông khói, cũng không phải tôi không chấp nhận được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận