Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 580: Thuân thú sư cách chơi! Hệ Trí lực lại được tăng cường lân thứ hai? (2)

Chương 580: Thuân thú sư cách chơi! Hệ Trí lực lại được tăng cường lân thứ hai? (2)Chương 580: Thuân thú sư cách chơi! Hệ Trí lực lại được tăng cường lân thứ hai? (2)
Hôm sau.
Trước bình minh, hơn 200 tù binh chiến tranh xếp thành một hàng dài ở cổng nông trại Trường Tồn.
Họ mặc quần áo lông thú bẩn thỉu, cũ kỹ, mắt cá chân bị buộc xỉềng xích, khuôn mặt của họ hoặc lộ vẻ chán nản hoặc sợ hãi, hoặc tê liệt hoặc tuyệt vọng.
Hai chiếc xe tải bánh xích với súng máy cố định trên nóc xe ở ngay bên cạnh.
Ngoài ra, còn có 20 cảnh vệ cõng súng trường Trọng Tài Giả gài súng tiểu liên PU-9 ở thắt lưng đứng xung quanh.
Ở phía trước đội ngũ, một cảnh vệ để râu quai nón, bộ dáng lão thành liếc nhìn các tù nhân chiến tranh xung quanh, hét lớn.
- Những tội ác mà tụi mày đã gây ra ở tỉnh Hà Cốc đủ để tụi mày bị treo cổ mười lần. Nhưng quản lý đại nhân thương xót nghĩ rằng việc tàn sát tù nhân chiến tranh là quá bất công với những người đã chết, máu của tụi mày sẽ làm bẩn đất, vì vậy ngài ấy lưu lại mạng chó cho tụi mày.
- Tụi mày sẽ đến các trại lao động, nơi tụi mày sẽ được cải tạo bằng lao động, vùng Đất Chết phía bắc Lăng hồ, kênh rạch tưới tiêu, bất cứ thứ gì hữu ích cho xã hội này... Cho đến khi tụi mày trả giá hết cho những tội lỗi mình đã phạm bằng chính sức lao động của mình.
- Năm mươi năm là một bản án dài, nhưng nếu tụi mày làm tốt, có thể được giảm án.
- Bây giờ, chúng ta đi thôi.
Năm mươi năm.
Đại đa số mọi người đơn giản không sống lâu như vậy.
Ở vùng Đất Chết, bốn mươi tuổi có thể được coi là sống thọ. Chỉ những người giàu có sống trong nơi trú ẩn hoặc khu định cư có mới có khả năng sống lâu hơn.
Nhưng cụm từ cải tạo tốt có thể được giảm án vẫn mang lại vẻ thoải mái cho rất nhiều người đã tuyệt vọng, hoặc là động lực sống. Ngay cả khi không ai cho họ biết tiêu chí làm tốt là gì và có thể giảm bao nhiêu năm.
Cả đại đội bắt đầu lên đường.
Họ cần phải chặt đủ gỗ trước khi trời tối để xây dựng trại cho tù binh chiến tranh.
Nếu không, tối nay sẽ phải ngủ trong tuyết.
Vides và Kevin đứng bên đường dùng hai mắt mờ mịt nhìn chằm chằm vào đội ngũ đang lên đường phía trước.
Hai người họ bị sáp nhập vào đội này, không có hy vọng cho cuộc sống tương lai. Nhưng thật bất ngờ, ngay khi họ vừa được sáp nhập vào đội đã bị một cảnh vệ khiên một khẩu súng đuổi ra ngoài.
Kevin lo lắng hỏi.
- Bọn họ muốn làm gì?
- Tôi không biết—
Ngay khi Vaeders vừa nói, hắn đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang đi về phía họ.
Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông kia, biểu cảm của Vides sững sờ trong giây lát, sau đó, vẻ ngạc nhiên xuất hiện trên khuôn mặt của hắn.
- Vanus?
Trên khuôn mặt của Vanus cũng tràn đầy cảm khái.
- Không ngờ lại thấy cậu ở đây.
Hai người tốt nghiệp cùng một học viện quân sự và quen biết nhau từ khi còn là sinh viên.
Sau khi tốt nghiệp, Vanus đi thẳng ra mặt trận với tư cách là một Thập phu trưởng với tư cách là một sĩ quan cơ sở vì điểm số xuất sắc và thành tích xuất sắc trong học viện, trong khi Vides gia nhập Quân đoàn Thanh niên và bắt đầu sự nghiệp quân sự của mình với tư cách là một tân binh.
Do chiến lược về phía đông của Quân đoàn, cả hai gia nhập Lực lượng Viễn chinh và chiến đấu chống lại những người của tỉnh Hà Cốc dưới sự chỉ huy của Tướng Carat. Sau đó, đơn vị của Vides thất bại nặng nề và không rõ tung tích của cậu ta, Vanus nghĩ rằng anh chàng này đã chết, nhưng không ngờ rằng hắn vẫn còn sống.
Điều hắn không ngờ là cuộc hội ngộ của hai người lại diễn ra kịch tính như vậy.
Sau khi nghe những gì đã xảy ra với Vanus trong vài tháng qua, Vides cười cay đắng.
- Không có gì lạ... Hóa ra cậu đang ở đây, cho nên tên ngốc Hắc Xà kia thua không ngoan.
Những người này không chỉ dự đoán chiến lược kế hoạch của họ, mà họ còn chiến thuật tránh đội tiên phong của họ sau đó thiết lập các cuộc phục kích ở những nơi bất ngờ để tấn công hậu phương của họ, tạo ra kết quả đáng kinh ngạc.
Ngay cả khi thua, Vides cũng không thể không thốt lên.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy Vanus, hắn cảm thấy nhẹ nhõm.
Mọi người đều tốt nghiệp từ một lớp học, hoặc thậm chí được dạy bởi một giáo viên.
Hắn biết tất cả chiến thuật mình biết, căn bản có thể nghĩ ra tất cả những gì mình có thể nghĩ ra, trận chiến này thật sự rất khó đánh.
Vanus:
- Tôi không chỉ huy trận chiến này, cũng không phải tôi đánh bại các cậu, nhiều nhất tôi cũng chỉ là đề nghị triển khai. Nhưng có một câu cậu nói đúng, cậu thực sự thua không oan. Sáu đội trăm người đi ở phía trước để thăm dò con đường, đoàn xe tiếp tế đi theo lực lượng thiết giáp, chiến tuyến bị kéo dài quá lâu... Các cậu nghĩ cái quái gì vậy?
Thấy Vanus nhìn mình một cách kỳ lạ, Vades buồn bã nói.
- Cậu cho rằng tôi muốn làm chuyện này sao?
- Trước nguy cơ bị ném vào chảo dầu, tôi đã nhắc nhở thằng ngốc kia hơn một lần rằng cuộc diễu hành mùa đông là một quyết định tồi tệ, nhưng không ai lắng nghe tôi cả.
Kevin, người đang đứng ở bên cạnh gật đầu, vẻ mặt đau khổ nói.
- Không chỉ có như vậy, chúng tôi đã sắp xếp để hành quân vào thành phố Thanh Tuyền vào sáng sớm ngày 1, nhưng trước khi chúng tôi hỏi kế hoạch là gì, đội tiên phong đã lên đường. Trong khoảng thời gian này, chúng tôi không có cuộc họp về chiến đấu nào, Hắc Xà dường như bị nước vô não, thế mà quyết định bỏ tất cả các thẻ đánh bạc của mình vào đó, thậm chí quyết định đi theo con đường nào, đều là sau khi đóng gói đồ tiếp tế mới quyết định.
Quân đội chủ lực rời khỏi vào buổi trưa ngày 1, chiến tranh kết thúc vào tối ngày 2, trại tù binh chiến tranh bắt đầu xây dựng vào ngày 3, có thể xây dựng một nhà kho trước tối nay.
Kevin chưa bao giờ chiến đấu trong một trận chiến nhục nhã như vậy.
Hắn thà chết ở mặt trận phía bắc.
Ít nhất nếu bạn thua một đối thủ mạnh, cái chết của chính bạn cũng có thể được vinh danh.
Sau khi nghe xong hành động của hai người, trên mặt Vanus hiện lên một tia đồng cảm.
Hắn cố gắng đặt mình vào vị trí của hai người bọn họ, phát hiện trận chiến này quả nhiên không thể chiến đấu.
Với một chỉ huy ngu ngốc như vậy, ngay cả khi hắn làm sĩ quan tham mưu, kết quả cuối cùng có thể đều giống nhau.
- Tôi đã đại khái hiểu rõ tình hình... Nhưng hai người các cậu lại chạy đâm đầu vào bộ lạc của đám cướp đoạt?
Vides và Kevin nhìn nhau rồi lắc đầu.
- Tôi không biết, chúng tôi đã gặp phải những kẻ cướp đoạt đó khi chúng tôi rút lui về phía nam, chỉ huy của chúng tôi quyết định tham gia cùng họ, vì vậy chúng tôi tham gia cùng.
Kevin nói tiếp.
- Tôi nghe nói... Họ dường như có ý định thành lập một vương quốc của những kẻ cướp đoạt ở tỉnh Hà Cốc, phần còn lại thì không rõ ràng.
Quốc gia của những kẻ cướp đoạt?
Đó là thứ gì.
Một bộ lạc lớn?
Vanus không thể tưởng tượng đó là một bức tranh kỳ lạ như thế nào, hắn không thể tưởng tượng được họ dự định làm cho nó xảy ra như thế nào, điều này nghe có vẻ thái quá.
- Nói về cậu đi? Vides nói xong, nhìn Vanus nói tiếp.
- Cậu bây giờ là sĩ quan tham mưu của họ?
Vanus sững sờ.
- Tôi à, tôi cũng là tù nhân của họ, nhưng họ cho phép tôi huấn luyện lính mới cho họ thay vì trả tiền chuộc.
Vides sủng sốt nhìn người trước mặt.
- Tiền chuộc bao nhiêu?
Vanus nói với vẻ mặt mơ hồ.
- Một triệu dinar, đây là giá của năm ngoái, tôi không biết bây giờ là bao nhiêu, tôi khuyên các cậu nên từ bỏ.
Hai người cùng nhau hít sâu vào một hơi.
Một triệu!
Cho dù bán tất cả tài sản cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
-... Công việc đào tạo tân binh đó vẫn đang tuyển dụng sao?
- Người anh em, giúp chúng tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận