Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 199: Liệt Trảo Giải (*)! Nguy hiểm chủng xuất hiện (2)

Chương 199: Liệt Trảo Giải (*)! Nguy hiểm chủng xuất hiện (2)Chương 199: Liệt Trảo Giải (*)! Nguy hiểm chủng xuất hiện (2)
Nhìn đám người chơi bắt đầu làm việc, Sở Quang tiếp tục tìm hai người chơi nhỏ không có việc gì làm, bảo bọn họ chuyển thi thể không đầu trên mặt đất về.
May mà bọn họ chạy tới kịp thời, người chơi nhỏ này chỉ bị ăn đầu, quần áo cơ bản còn nguyên vẹn. Mảnh đạn nổ tung lúc trước và cột gỗ bị cháy cơ bản đều bị vỏ con cua lớn chặn lại.
Sở Quang hiện tại cũng không lo lắng người chơi chết, ngược lại tương đối lo lắng bọn họ sẽ làm hỏng quần áo.
Người chết còn có thể login lại, áo khoác màu lam tổng cộng chỉ có hai bộ, làm hỏng rồi thật không biết đi đâu làm ra vừa người như vậy. ...
Trên đường trở về, tuyết càng lúc càng lớn, ngọn cây và cỏ đã bắt đầu treo tuyết. Nếu đến buổi tối còn không ngừng, có lẽ không cần chờ trận tiếp theo, ngày mai sẽ hiện ra một tầng tuyết đọng.
Sở Quang bước đầu suy đoán, hẳn là nhiệt độ giảm xuống dẫn đến phạm vi hoạt động của những con Liệt Trảo Giải này thay đổi, lại không biết chúng di chuyển từ phương hướng nào.
Nhưng đừng bao giờ đi đến trước cửa nhà của hắn.
Vì phòng ngừa chuyện tương tự lại xảy ra, Sở Quang đưa ra một mệnh lệnh, phân khu vực gần đây thành khu nguy hiểm.
Cho đến khi tìm ra nguồn gốc của những con Liệt Trảo Giải, cấm tới gần.
Đồng thời hắn còn phân phó hai người chơi hệ cảm giác, một người đi về phía đông bắc, một đi về tây nam, dọc theo bờ hồ điều tra, nếu phát hiện ra bất kỳ tình huống bất thường nào thì lập tức trở về báo cáo.
Con cua lớn cao một thước đang nằm sấp bị hai người chơi hệ lực lượng mang lên xe ba gác.
Dọc theo đường đi, hát khúc khải hoàn, những người chơi đi theo quản lý đại nhân cùng nhau 'xuất chinh, mang chiến lợi phẩm này về căn cứ tiền đồn.
Bộ dáng cao điệu kia, thu hút không ít người chú ý. - Mẹ kiếp, một con cua lớn như vậy?
- Tình huống gì?!
Trong lòng tò mò, người chơi ăn dưa không rõ chân tướng, tiến lên kéo một người đi theo hỏi.
- Huynh đệ, cua lớn như vậy, các cậu bắt ở đâu vậy?
- Bắt được.
- Cái gì vậy?! Có thể câu được con cua to như vậy?!
- Hắc, trước đó chỉ muốn đi câu cá, thế nào cũng không ngờ câu được con này.
Không chỉ có người chơi ở gân ngơ ngác, Dư Hổ vừa chạy từ phố Bethe tới giao dịch.
Bên cạnh hắn có một người đàn ông, một bên bả vai của hai người đều khiên gậy gỗ, trên gậy gỗ có treo một con heo rừng biến dị cường tráng, đứng trước cửa tây nhìn con cua kia, mọi người đều nhìn choáng váng.
Ngược lại, Sở Quang phát hiện hắn, đi về phía hắn, cười nói.
- Đến đổi đồ?
Dư Hổ há miệng, đôi mắt mới dời khỏi con cua lớn, lại dính vào búa lớn sau lưng Sở Quang.
Ngược lại là người đàn ông bên cạnh phản ứng trước, khẩn trương gật đầu, thành thật nói.
- Tôi muốn đổi chút muối, nghe nói chỗ này của các anh có thể đổi muối.
Dư Hổ cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, vội vàng giới thiệu cho Sở Quang.
- Đây là biểu ca của tôi, họ Lý, tên là Ngưu.
Lý Ngưu cũng được đặt tên.
Biểu tình trên mặt Sở Quang đầy cổ quái, nghĩ thầm nếu mười hai cung hoàng đạo và mấy con vật thông thường bị các ngươi dùng hết thì nên làm thế nào.
- Bên ngoài tuyết lớn, theo ta vào đây.
Dưới sự dẫn dắt của Sở Quang, hai người ngược lại thông suốt không trở ngại ở trong căn cứ tiên đồn, nhưng luôn có người lộ ra ánh mắt tò mò nhìn về phía bọn họ. Dư Hổ ngược lại đã quen, dù sao cũng đã tới vài lần, nhưng vị biểu ca mà hắn mang đến kia ngược lại lần đầu tiên đến đây, luôn cảm thấy cả người không được tự nhiên.
- Xin đừng để ý, bọn họ ở dưới đất lâu, chưa từng thấy qua người ở ngoài nơi trú ẩn, cho nên có người ngoài đến sẽ cảm thấy tò mò.
Thấy vị đại nhân vật mặc áo khoác màu lam này đáp lời mình, Lý Ngưu vội vàng xua tay nói.
- Không có việc gì không có việc gì, tôi không thèm để ý.
Sở Quang gật gật đầu, dẫn hai người đến kho hàng, trực tiếp giao cho thủ kho Lư Tạp.
Vị lão nông nô này nhận ra Dư Hổ, lập tức hiểu được chuyện mình nên làm, rất thuần thục mang theo người đàn ông tên Lý Ngưu kia đi đến quầy hàng giết mổ.
Dư Hổ giao con mồi cho hắn, không đi theo, mà ghé sát bên cạnh Sở Quang, tò mò nhìn chằm chằm cây búa lớn.
- Sở đại ca, đây là vũ khí của anh?
- Coi như thế đi.
- Lớn như vậy à? Có thể sử dụng?
- Đương nhiên có thể.
- Vậy, con Liệt Trảo giải vừa rồi, chính là anh dùng cái búa này giết chết?
- Đúng vậy.
Nhận được câu trả lời khẳng định, ánh mắt thiếu niên trợn tròn, một hồi lâu mới tiêu hóa được rung động trong lòng, nghẹn ra một câu.
- Quá mạnh.
Liệt Trảo Giải.
Quái vật mà bất kỳ người nhặt rác nào cũng không muốn gặp phải.
Ở trong địa hình chật hẹp, tốc độ của thứ này sẽ rất nhanh, lực bộc phát cực cao, hơn nữa tư duy đơn giản, một khi tập trung mục tiêu, đó chính là đuổi theo đến chết.
Trừ phi có thể leo lên một chỗ cao hơn, nếu không khó thoát khỏi kiếp nạn.
Hầu như không có thứ gì có thể chính diện đối cứng với loại quái vật này, cho dù là gấu nâu biến dị cũng không muốn đánh nhau với nó.
Sở Quang cười cười, không giải thích.
Hắn mạnh hay không không quan trọng, lực lượng khoa học kỹ thuật đủ mạnh là được.
Búa chạy bằng năng lượng hạt nhân, cộng thêm bộ giáp ngoài chạy bằng năng lượng hóa học, cậy búa trên đầu hắn, dù là một bức tường cũng có thể đập nát, huống hồ chỉ là đầu của một con súc sinh?
- Được rồi. Lại nói tiếp, tình hình ở bên kia của các cậu thế nào? Tôi thấy tuyết này trong chốc lát sẽ không dừng lại được.
- Còn có thể như thế nào, năm nào cũng không sai biệt lắm, lại gần như không sai biệt lắm.
Dư Hổ ngược lại lạc quan, vẻ mặt không quan tâm nói.
- Tuy nhiên mùa đông năm nay đến quá sớm, chúng tôi chuẩn bị cũng rất vội vàng. Vốn là tháng mười còn có thương đội tới, kết quả ai ngờ cuối tháng chín năm nay chính là đợt cuối cùng... Haiz.
Sở Quang an ủi một câu.
- Đổi góc độ nghĩ lại, trời lạnh thì có thể bảo quản thịt lâu hơn một chút.
Dư Hổ lắc đầu.
- Nhưng không dễ tìm con mồi, lại muốn săn được con mồi, phải tiếp tục đi vào trong thành, đi tìm tổ dị chủng.
Sở Quang cảm thấy hứng thú nói.
- Ồ? Cậu có kinh nghiệm gì không?
Dư Hổ gật gật đầu, giảng.
- Cũng không tính là kinh nghiệm gì, cảm giác chiếm một nửa! Những thứ như tòa nhà nửa ngã, nhất là có cây cối chui vào, rất nhiều động vật nhỏ đều thích chui vào ở bên trong, thậm chí xây tổ ở trong đó. Một ít linh cẩu, chó sói, tóm lại là động vật ăn thịt cũng sẽ đi theo vào, ở nơi này, quanh năm bốn mùa đều có thể tìm được con mồi... Nhưng có rủi ro.
Sở Quang: - Người Gặm Nhấm.
- Ừm, Người Gặm Nhấm thích nhất trốn ở trong chỗ đó, tuy nhiên bọn họ sẽ không trốn ở chỗ quá cao, chúng ta dò xét tâng lầu đều là từ lâu bốn bắt đầu quét lên trên. Tuy nhiên cho dù như vậy, cũng rất khó nói sẽ gặp phải cái gì ở trong. Có lẽ đó là một tổ chuột với hàng ngàn con chuột, có thể là một nhà bò sát đang nghỉ ngơi. Không có súng, chúng ta cũng không dám xâm nhập quá sâu, nhiều nhất đi tới gần năm bước đã không sai biệt lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận