Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 643: Cuộc chiến trên đường vành đai số 5 (2)

Chương 643: Cuộc chiến trên đường vành đai số 5 (2)Chương 643: Cuộc chiến trên đường vành đai số 5 (2)
Nói mới nhớ, kể từ khi cô có đủ điều kiện tham gia Closed Beta, cô đã chơi trò chơi này như một trò chơi mô phỏng kinh doanh, hàng ngày cô điều hành tiệm may Đằng Đằng hoặc đến thăm chị em Thu Diệp Thu thảo.
Đây là lần đầu tiên cô đến một nơi nguy hiểm như vậy.
Nhìn Đằng Đẳng rụt rè, Nha Nha cưỡi trên lưng gấu kiêu ngạo nói.
- Hừ, yên tâm, hệ thống cảm giác trực giác bị động kích hoạt! Tôi đã thử mấy lần!
Nhục Nhục: - Đừng di chuyển, ý tôi là, lông gấu đã bị cô làm cho rối tung rồi.
- Không sao đâu! Tôi sẽ giúp cô chảy vuốt!
Đối với bộ đồ sắt trên người Nha Nha, bà chủ Hạ cũng chẳng có cách nào tốt hơn, chỉ có thể nhờ họ dùng da thuộc làm một cái yên đặt trên lưng con Gấu.
Phải nói rằng, khả năng động tay của bà chủ Hạ vẫn rất mạnh, sản phẩm tự chế tạm thời này dùng tốt hơn nhiều so với hàng làm ẩu của Muỗi.
Nha Nha ngồi trên lưng Nhục Nhục, giống như một nữ hiệp sĩ oai phong, bộ giáp nặng ba trăm cân mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối.
Tất nhiên, tiền đề là không mở miệng nói chuyện.
Hai tên lính hộ vệ của đoàn buôn nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn vê phía người lính canh duy nhất còn bình thường.
Kaia nuốt một ngụm nước bọt.
- Anh có chắc là bọn họ có khả năng chiến đấu không?
Anh ta đã bị thương ở cả hai cánh tay, hy vọng đây không phải là nhiệm vụ cuối cùng trong sự nghiệp của anh ta.
Từ Thuận gật đầu, nghiêm túc nói.
- Tất nhiên! Tôi đã thấy.
Tiền Lai khẽ ho một tiếng.
- Nói thật, tôi có một linh cảm chẳng lành... ... Trước đó chúng ta gặp phải đám người kia, rõ ràng không giống những kẻ cướp đoạt bình thường.
Tiền Lai lắc đầu.
Vương Trung vẫn luôn im lặng gật đầu.
- Đúng vậy, rất giống như là pháo hôi bị gọi đi để đủ quân số.
Từ Thuận nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
- Vậy chẳng phải càng chứng tỏ bọn họ chỉ là một lũ ô hợp hay sao?
- Ô hợp sẽ không chủ động nổ súng với chúng ta, chúng không phải là những kẻ cướp đoạt chuyên nghiệp, chỉ là một đám công nhân thời vụ, rất rõ ràng là có người đã tập hợp chúng lại.
Đối với những người chưa từng đến Thành Cự Thạch thì có thể sẽ hơi khó hiểu, nhưng đối với những người sống ở đó thì chuyện này có thể nói là chuyện thường ngày ở huyện.
Không chỉ dân quân và đoàn lính đánh thuê sẽ ở trong khu ổ chuột trưng binh, mà những kẻ cướp đoạt cũng vậy. Hơn nữa do các băng nhóm ở đó thường xuyên có hoạt động tiêu thụ đồ ăn cướp được của bọn cướp đoạt, nên bọn cướp đoạt muốn tìm một nhóm công nhân thời vụ để đi cướp ở đó rất dễ dàng, chỉ cần trả trước một khẩu súng là được.
Thật dễ dàng để cướp những người lao động tạm thời, miễn là bạn trả tiền trước cho một khẩu súng.
Thậm chí chỉ cần đưa đủ tiền thì không cần phát vũ khí cũng được, rất nhiều kẻ nhặt rác tự chế vũ khí bằng ống sắt. Việc này cũng giống như dựng lều vậy, đối với chúng mà nói thì gần như là kỹ năng sinh tôn bắt buộc.
Theo kinh nghiệm của chính Tiền Lai thì cuộc tấn công đó giống như một cuộc thăm dò hơn.
Bên kia không nắm chắc nên quyết định huy động trước một số pháo hôi để thử sức bọn họ. Rất khó để nói bên kia đánh giá thế nào về thực lực của họ, và liệu có từ bỏ ý định ra tay với họ hay không.
Anh ta đã đề nghị với ông chủ, nghỉ ngơi vài ngày rồi lên đường sẽ tốt hơn.
Nhưng ông chủ nóng lòng muốn đổi lá tinh thần thành viên chip, lần này số lượng hàng hóa không chỉ tăng gấp đôi, mà còn đưa cho anh ta một danh sách mua sắm trị giá một trăm nghìn viên chip.
Máy hơi nước đã không thể đáp ứng được nhu cầu của chủ nhân vùng ngoại ô phía Bắc, vị đại nhân đó rất thích thú với việc mua lại máy móc cũ ở Thành Cự Thạch, bất kể là cái gì cũng muốn mang về một ít.
- Chỉ có thể cẩn thận hơn thôi.
Liếc nhìn thành phố giống như nghĩa địa ở phía trước, Tiền Lai lẩm bẩm một câu.
Hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra............
Đống đổ nát bê tông trải dài khắp thành phố giống như mê cung, từ ngoại ô phía Bắc đến Thành Cự Thạch không chỉ có một con đường, những thương nhân giàu kinh nghiệm thường sẽ nhớ hơn mười con đường, và căn cứ vào thời tiết, nhiệt độ, trực giác, v. v... tất cả các yếu tố để phân tích lần này đi con đường nào.
Đối với những thợ săn trong mê cung, muốn bắt được con thỏ chui vào đống đổ nát không phải là chuyện dễ dàng.
Tuy nhiên, cách giải quyết luôn nhiều khó khăn hơn.
Hầu hết những kẻ cướp đoạt sẽ thiết lập một điểm quan sát ở trên cao, giám sát một hoặc hai khu phố có thể nhìn thấy, sau đó căn cứ vào hướng di chuyển của con mồi để dự đoán chúng sẽ chọn con đường nào.
Ở trên tòa nhà cao tầng nằm trong vành đai số năm, một tên lính đánh thuê mặc áo khoác màu xám đang nằm ở bên bức tường bị hư hỏng, tay cầm ống nhòm nhìn về phía con phố không xa.
- Anh chắc chứ?
Tên hắn ta là Sa Xỉ, một trong những cánh tay đắc lực của Ô Cừu, trong đội chủ yếu đảm nhiệm vai trò bắn tỉa và trinh sát.
Khi nhìn thấy đội ngũ xuất hiện trong ống kính, hắn ta lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức cầm lấy bộ đàm, phấn khích nói.
- Lão đại, bọn họ xuất phát rồi!
Sa XỈ lập tức nói. Sau một tiếng truyền thông tin ngắn ngủi, giọng nói khó tin của Ô Cừu truyền đến từ bộ đàm.
- Cậu xác định!
Sáng nay những người đó mới vừa vượt qua rìa vành đai số năm, còn chưa đến một ngày, đã lại đi lên con đường đến Thành Cự Thạch.
Những người này không định nghỉ ngơi một ngày sao?
- Tôi chắc chắn... hướng đó, chỉ có thể là từ công viên đất ngập nước bên kia tới, tổng cộng chín người, ngoại trừ bò hai đầu chở đi hàng hóa, còn có một con gấu màu trắng, hẳn là sủng vật bọn hắn nuôi. đang hướng tới đường 1101. có lẽ định đi qua khu phức hợp thương mại ở đó.
- Bọn người này khác với những người chúng ta gặp trước đó, bốn Giác tỉnh giả trước đó đó không có trong đội!
Nghe đến đây, trong mắt Ô Cừu lóe lên một tia phấn khích.
Khu phức hợp thương mại trên Phố 1101. trung tâm mua sắm đã sụp đổ một nửa đó, là một nơi lý tưởng để cướp bóc, đặc biệt là khi bốn Giác tỉnh giả trước đó không có trong đội, đối với hắn ta mà nói thì càng là một tin tức tốt.
Điều đáng tiếc duy nhất là thời gian quá gấp gáp, không ngờ những người này lại đi từ đó đến, căn bản là không kịp phục kích trước.
Bất quá vấn đề không lớn!
Số người bên này của hắn ta gấp đôi số người bên kial
Ô Cừu lập tức đưa ra quyết định.
- Cậu vòng sang phía tây của bọn chúng, ở trên nóc nhà hỗ trợ chúng ta! Chú ý nghe tiếng súng của tôi!
- Nhận được!
Trùng hợp sao?
Trên khuôn mặt của Sa Xỉ lộ ra vẻ phấn khích.
Đặt xuống bộ đàm trong tay, hắn ta đang định cất ống nhòm đi, đi nhặt khẩu súng bắn tỉa trên mặt đất. Tuy nhiên, ngay lúc này, hắn đột nhiên nhìn thấy bộ giáp đang cưỡi trên con gấu, thẳng tắp nhìn về phía này.
Động tác đó làm hắn ta sợ hết hồn, ống nhòm suýt nữa rơi khỏi tay, vội vàng trốn vào chỗ ẩn nấp đằng sau.
Trùng hợp sao 2
Không giống...
Động tác kia quá rõ ràng.
Nhận ra điều gì đó, sắc mặt của Sa XỈ hơi thay đổi.
Người cưỡi trên lưng con gấu, tám phần là Giác tỉnh giải...
- Sao tôi lại cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn mình vậy?
Nhìn vào tòa nhà cao tầng phía sau, Nha Nha mặc bộ giáp sắt nhíu mày.
- Ở đâu?
Cái Đuôi nhanh chóng nhấc ống nhòm đeo trên cổ lên, nhìn theo hướng nhìn của Nha Nha, nhưng ngoài một đống đổ nát chồng chất lên nhau, thì không thấy gì cả.
Bên kia nhiều nhà lắm.
Mỗi ô cửa sổ đều có thể ẩn chứa một đôi mắt.
Đáng tiếc là quá xa.
Đúng như lời NPC của đoàn thương nói, nếu chỉ có một người thì còn đỡ, nếu là một đội thì vào đây căn bản là không có bí mật gì.
- Hệ cảm giác cấp 12, ước tính có khoảng 18 - 19 điểm cảm giác.
Om khẩu súng trường tấn công, Tư Tư dịch dịch vành mũ sắt, lẩm bẩm nói.
- Không thể bỏ qua được.
- Không xác định được vị trí sao?
Đằng Đằng nhìn về phía Nha Nha hỏi.
Nha Nha bất đắc dĩ nói.
- Tôi chỉ là có chỉ số cảm giác cao hơn một chút, chứ không phải là mở hack.
Đáng tiếc quá xa. Nếu gần hơn một chút, thì năng lực của cô ấy có thể phát huy tác dụng.
Một nhóm người thúc bò hai đầu tiếp tục tiến về phía trước.
Đống đổ nát và các tòa nhà xung quanh ngày càng nhiều, xác xe và biển quảng cáo nằm rải rác khắp nơi, còn có nửa tòa nhà nằm ngang trên đường phố.
Đâu đâu cũng có thể ẩn nấp, thần kinh của mọi người cũng dần căng thẳng.
Khoảng cách đến khu phức hợp thương mại đổ nát chỉ còn chưa đầy hai trăm mét, nhìn vào đống đổ nát đã sụp đổ một nửa ở đẳng xa, Tiền Lai đang đi ở giữa đoàn thương ra hiệu cho mọi người dừng lại, trò chuyện với Từ Thuận đeo súng trường bên cạnh.
Từ Thuận nghiêm túc gật đầu, đi đến trước mặt những người chơi.
- Đi qua đống đổ nát phía trước, đi về phía tây thêm 1,2 km nữa là đến địa điểm cắm trại. Để an toàn, chúng ta cần cử người đi trinh sát trước. Ừm, hay là tôi đi...
- Để Cái Đuôi đi trinh sát đi! Cái Đuôi là hệ nhanh nhẹn!
Cái Đuôi tự giác giơ tay lên, khẩu súng trường tấn công hình lưỡi liềm trong tay đã mở khóa an toàn.
Đi theo bên cạnh, Mè Đen cũng tiến lên một bước, nắm chặt khẩu PU - 9 trong tay, căng thẳng nói.
- Tôi, tôi cũng là hệ nhanh nhẹn, tôi có thể đi cùng cô!
Tuy nhiên, ngay lúc này, Nha Nha đang cưỡi trên lưng con gấu, đột nhiên lên tiếng.
- Nhất định phải đi qua đây sao?
Nhìn chằm chằm vào phụ đề, Từ Thuận hơi sửng sốt, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
- Cô phát hiện ra điều gì sao?
Nha Nha lặng lẽ gật đầu, chăm chú nhìn vào đống đổ nát cách đó hai trăm mét, nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
- Khoảng cách này hơi mơ hồ... ... Nhưng chắc là không sai.
- Có người ở đó...
Lời còn chưa dứt, giữa những tòa nhà cao tâng ở đằng xa, đột nhiên vang lên một tiếng súng. Nghe thấy tiếng súng đó, mọi người giật mình, lập tức rút về chỗ ẩn nấp bên cạnh để tránh né, tuy nhiên, họ nhanh chóng phát hiện ra rằng, căn bản là không có ai bị thương, thậm chí cả viên đạn đó cũng không rơi vào người họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận