Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 220: Nếu tin tưởng nhân phẩm của tôi

Chương 220: Nếu tin tưởng nhân phẩm của tôiChương 220: Nếu tin tưởng nhân phẩm của tôi
- Lát nữa tôi sẽ giới thiệu hai vị vệ sĩ kiêm trợ lý của tôi cho anh, lân này cũng nhờ bọn họ, nếu không kế hoạch của chúng ta cũng sẽ không thuận lợi như vậy.
Hải Ân khách khí mời đoàn người Sở Quang đi vào, dọc theo đường đi miêu tả sinh động sự đa mưu của mình, làm sao lừa được thủ lĩnh gia tộc Huyết Thủ, làm sao thừa dịp bọn họ không chú ý, nội ứng ngoại hợp với bảo tiêu của mình đang mai phục ở ngoài, chiếm được cứ điểm này.
Nói thật, Sở Quang cũng không có hứng thú đối với 'sự tích anh dũng' của hắn, mặc kệ hắn nói kích thích đến đâu, tràng diện kia cũng không có khả năng kích thích hơn chính mình trải qua.
Chẳng qua, nếu pháo đài đã bị công phá từ bên trong, ngược lại tiết kiệm cho hắn không ít thời gian.
Sở Quang vốn đã làm tốt công tác để người chơi làm bom thịt người, liều chết ôm mười kg thuốc súng đen xông vào cửa, nhưng hiện tại xem ra, hẳn là có thể tiết kiệm được khoản chỉ tiêu bổ sung này.
Tiếp theo là cướp bóc.
Chuyện này không ai thông thạo hơn người chơi của hắn.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, ánh mắt một đám người chơi giống như bốc lên tia sáng xanh, như ong vỡ tổ xông vào cứ điểm đám cướp đoạt.
Đừng nói tủ bày trong phòng, cho dù một khối gạch lỏng lẻo cũng không buông tha.
- Trong cái bình này chứa cái gì?
- Mẹ, thúi quá.
- Tám phần là thứ không ra gì.
- Mẹ kiếp, trong ngăn kéo này để đầy đầu người... Quá biến thái đi.
- Tìm thấy mảnh nhựa màu trắng dưới sàn nhà.
- Thứ này có ích lợi gì? Thẻ đánh bạc ở sòng bạc? Bộ sưu tập?
- Cái này? Mẹ ơi, đồ tốt nha! Nhìn vào hướng dẫn trên diễn đàn, bạn có thể lấy nhà kho để đổi tiền, một thẻ đánh bạc có thể được trao đổi 5 đồng!
Nhìn những người áo khoác màu xanh còn giống thổ phỉ hơn so với kẻ cướp đoạt, Lenna há to miệng, Ôn bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Người áo khoác màu xanh mà hắn từng thấy đều tương đối rụt rè, thậm chí còn cổ hủ, không có một chút chính hình như vậy thì thật đúng là hiếm thấy.
- Họ nói đang nói những gì.
- Không biết, chưa từng nghe nói qua, dù sao cũng không phải khu vực này.
- Họ thực sự là những người trú ẩn?
- Không biết, nhưng có ai quan tâm.
- Cậu nói chuyện thực sự nhàm chán.
- Tôi chỉ không có nhiều vấn đề giống như anh thôi.
Hai lính đánh thuê nhỏ giọng nói chuyện với nhau, thế lực hung ác nhất khu vực này đã bị diệt, dù nửa đêm cũng sẽ không có người đến quấy rây bọn họ nữa.
Hải Ân cùng Sở Quang đứng ở một bên cũng đang thân thiện nói chuyện với nhau, thương lượng về lợi nhuận của việc mua bán này rốt cuộc nên chia như thế nào.
- Tôi đã chết 7 người... Trên thực tế là tám, còn có một đứa trẻ xui xẻo bị thủ lĩnh kẻ cướp đoạt chém đứt lìa cánh tay, mất máu quá nhiều không cứu được.
- Hí... Điều này, thực sự quá thảm.
Hải Ân chậc chậc, bày tỏ sự sốc và tiếc nuối với biểu hiện nghẹn họng.
Hắn không biết căn cứ tiền đồn rốt cuộc có bao nhiêu người, chỉ ước chừng không tới một trăm. Trận chiến này chết tám người, tương đương với tổng dân số giảm một thành, cái giá phải trả quả thật có chút lớn.
-... Đừng quá khổ sở, đất chết mỗi ngày đều chết người, tổn thất chiến tranh là không thể tránh khỏi. Năm ngoái vệ sĩ của tôi vẫn còn 4 người, năm nay chỉ còn lại 2.
Hải Ấn thở dài, dùng ngữ khí an ủi nói.
- Ít nhất sự hy sinh của bọn họ đổi lấy hòa bình, người sống sót, bao gồm cả tất cả những người sống sót trong khu vực này đều sẽ cảm tạ bọn họ. - Bọn họ về sau sẽ bồi thường cho chúng tôi, nhưng chúng ta bây giờ không thảo luận về điều này.
Sở Quang nhìn Hải Ân, tiếp tục.
- Ông có lẽ đã hiểu lầm ý nghĩa của tôi, tôi không tìm ông để nghe lời an ủi, mà là thông báo cho ông, chúng tôi muốn chiếm ưu thế.
Hải Ấn kinh ngạc.
Trong lúc nhất thời không thông được não, âm thanh của ông ta đều có chút lắp bắp.
- Ah, được rồi... Ý tôi là, không vấn đề gì. Vâng, đây là những gì các anh xứng đáng, đại nhân tôn quý của tôi.
Sở Quang gật gật đầu.
- Rất tốt, kế tiếp chúng ta có thể nói cụ thể như thế nào.
Hai lính đánh thuê nhìn nhau không nói gì, không dám nói chuyện, chỉ dám dùng ánh mắt trao đổi.
- Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người áo khoác màu xanh tàn nhẫn như vậy.
- Tôi cá là ông chủ cũng gặp anh ta lần đầu tiên.
- Đó là một kiêu hùng.
- Đủ tàn nhãn, hợp khẩu vị của tôi. ...
Những kẻ cướp đoạt trong công viên đất ngập nước có tổng cộng 29 tù nhân, 10 trong số đó bị thương nặng và không biết liệu họ có thể vượt qua đêm nay hay không.
Trong ngục tối của kẻ cướp đoạt đại khái có 30 người, tính cả hai thiếu niên binh của kẻ cướp đoạt vừa nhốt vào, tổng cộng có 32 người. Tuy nhiên một nửa trong đó đều là thương bệnh nghiêm trọng, có người cũng chỉ còn lại nửa hơi thở còn treo lơ lửng, nhìn vô cùng thê thảm, bất cứ lúc nào đều có thể qua đời.
Căn cứ theo Sở Quang cùng Hải Ân thương lượng, tất cả kẻ cướp đoạt bất kể thương tích nhẹ hay trọng thương đều có thể đóng gói cho bọn họ, mà đổi lại, bên Hải Ấn cần cung cấp một nhóm hàng hóa có giá trị tương đương cho hắn.
Tổng cộng có 31 kẻ cướp đoạt đã bị bắt. Nếu không có thống nhất tiền tệ thì rất khó định giá, Sở Quang dứt khoát lấy đặc sản của thị trấn Hồng Hà 'muối thổ làm trao đổi, một người tính 20kg muối thô.
Lúc trước Sở Quang cùng Tôn Thế Kỳ dùng thịt khô đổi muối, gần 1 kg thịt đổi 1 kg muối, theo thuật toán này, tương đương với một người là 60 kg thịt khô.
Hắn cảm thấy hợp lý.
Hải ân tuy rằng không liên tưởng đến thịt khô, nhưng giá giao dịch này đối với hắn mà nói cũng là miễn cưỡng có thể tiếp nhận.
Một lao động cường tráng chỉ cần dạy dỗ một chút, bán cho những chủ mỏ ở thị trấn Hồng Hà, tăng gấp hai ba lân cũng không thành vấn đề.
Tù binh khuyết tật cũng không quan trọng, thị trấn Hồng Hà thiếu lương thực nhưng không thiếu dinh dưỡng cao, nuôi đến đầu xuân năm sau, sẽ có người nguyện ý muốn linh kiện còn tốt trên người bọn họ.
Bây giờ rắc rối duy nhất là, trên người Hải Ân không mang theo nhiều hàng hóa như vậy.
Lần này vì vội vàng đi trước mùa đông làm một giao dịch cuối cùng, trên người hắn chỉ mang theo một ít tiên tệ cứng của thành phố Thanh Tuyền —— cũng chính là những mảnh nhựa kia.
Chút bạc này mua hai ba lực lượng lao động cường tráng không có vấn đề gì, một ngụm ăn hơn ba mươi... Ít nhiều vẫn có chút người si nói mộng.
Hải Ân thử làm cố gắng cuối cùng, nhìn Sở Quang nói.
- Chúng tôi không mang theo nhiều điều vật như vậy! Tôi có thể sử dụng danh tiếng của tôi để đảm bảo rằng tôi sẽ mang lại những gì tôi đã hứa vào mùa xuân tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận