Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 561: Tang lễ (1)

Chương 561: Tang lễ (1)Chương 561: Tang lễ (1)
Sau trận chiến.
Sở Quang đã tính thương vong.
Trong số 37 lính canh đóng quân tại nông trại Trường Tồn, 25 người đã thiệt mạng, 4 người bị thương nặng và số còn lại bị thương nhẹ.
Có tổng cộng 221 người chơi tham gia trận chiến, nhưng chỉ một nửa trong số họ thực sự giao chiến với kẻ thù, rất nhiều quân tiếp viện từ tiền đồn vừa đến chiến trường thì trận chiến phía trước đã kết thúc.
Ngoại trừ 4 người thiệt mạng trong cuộc hỗn chiến và 2 người bị thương nặng, còn lại đều bị thương nhẹ, ngay cả khi tính say tàu xe thì cũng chưa đến 10.
Vì không có thiệt hại không thể phục hồi, người chơi bị thương chỉ có thể nằm vào trong khoang ngủ đông của hầm một lúc, đây không phải vấn đề lớn.
Về phía đám kẻ cướp đoạt, mặc dù ban đầu tấn công áp đảo, nhưng khi những người chơi gia nhập chiến trường, họ nhanh chóng bị ép xuống đất và bị bắt.
Tổng cộng có 107 người đã bị tiêu diệt, 40 người trong số họ bị Muỗi bắn phá, khi Biên Duyên Hoa Thủy dẫn mọi người tìm tới, một trong số họ còn nửa hơi thở. Bởi vì hình ảnh kia quá gớm ghiếc, Thủy huynh không thể chịu đựng được khi nhìn, cho nên cho hắn một cái kết thống khoái.
Ngoài ra, có hơn 40 người, một nửa trong số đó bị thương nặng và hơn 40% bị thương nhẹ.
Việc tàn sát những người đã từ bỏ sự kháng cự không phải là một hành động chính nghĩa, Cờ Lê đã không xử tử những người bị giam cầm, nhưng điều đó không có nghĩa là tha thứ.
Chết một lần thì quá dễ dãi đối với bọn chúng rồi.
Bọn chúng nên sám hối trong việc lao động công ích trong băng và tuyết, khai khẩn vùng Đất Chết phía bắc Lăng hồ cho đến khi chúng trả giá lại cho hết tội lỗi của mình hoặc là chết đi.
Vì không có đủ nhà tù để dùng, mọi người bị nhét vào một nhà kho, đủ nhỏ để thậm chí không có chỗ để nằm, tối đen, đưa tay lên cũng không thấy được năm ngón.
Không có thuốc, thậm chí không có băng gạc, một số tù nhân bị thương nặng nhanh chóng mất hơi, những người khác ngay cả khi vẫn còn sống, sẽ phải vật lộn để sống sót qua đêm. ...
Ở phía bên kia, đồn trú của cảnh vệ.
Trong phòng của những người bị thương.
Thiếu niên với một miếng băng trên bụng đang nằm ngửa trên cáng, yếu ớt chỉ thở được nửa hơi.
Bụng cậu ta đã bị bắn ít nhất hai lần, có một mảnh đạn còn găm vào vai.
Với một vết thương nghiêm trọng như vậy, với điều kiện y tế lạc hậu ở vùng Đất Chết, về cơ bản có thể đưa ra chẩn đoán tử vong.
Trong lòng cậu không có bao nhiêu buồn bực, cậu đã tưởng mình sẽ chết khi câm súng lên, nhưng không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.
Nếu có bất kỳ điều gì hối tiếc, có lẽ cuối cùng cậu đã không thể uống súp nóng khi năm mới.
Cậu thực sự muốn biết nó có vị như thế nào...
Ngay khi cảm thấy hơi buồn ngủ, cậu mơ hồ nghe thấy có người gọi tên mình.
- Lữ Bắc!
Cố gắng mở mắt ra một khe hở, Lữ Bắc nhìn thấy một thanh niên đeo băng trên cánh tay đang chạy về phía mình.
-... Từ Thuận?
- Lữ Bắc! Quá tốt rồi, cậu vẫn còn sống.
Cười yếu ớt, Lữ Bắc đang định nói gì đó, nhưng thấy Từ Thuận vội vàng lấy ra một cây kim, sau đó châm vào cánh tay hắn.
Không có cảm giác đau.
Lữ Bắc thậm chí còn nghỉ ngờ có kim tiêm hay không.
Nhìn người bạn nhẹ nhõm của mình, anh hơi do dự. - Đây là cái gì?
- Kim trị liệu! Người quản lý đã gửi nó cho chúng ta, người ta nói rằng chỉ cân còn nửa hơi thở, vẫn có thể được cứu sống!
Từ Thuận mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm nói tiếp.
- Tôi nghĩ đã quá muộn.
Kim trị liệu?
Lữ Bắc sững sờ.
Thứ đó có hoạt động không?
Ngay lúc hắn đang nghĩ như vậy, vết thương trên bụng và vai hắn giống như có mười vạn con kiến bò qua, ngứa ngáy đến mức không chịu nổi phải gãi.
Cảm giác đau đớn đang bắt đầu trở lại.
Đó là dấu hiệu rất tốt.
Lữ Bắc dần dần cảm thấy thân thể lạnh lẽo của mình dường như đang nóng lên, ý thức muốn đi xa ban đầu dần dần trở nên tỉnh táo.
Đôi mắt mở to tràn đầy sự hoài nghi.
Nó thực sự có tác dụng?!
Quả thật rất thần!
Nhìn Lữ Bắc đang dần hồi phục, Từ Thuận đưa tay ra nắm lấy cánh tay hắn, hưng phấn nói.
- Người anh em, cậu cảm thấy khá hơn chưa?
Lữ Bắc gật đầu.
- Tốt hơn rất nhiều... Nhưng mảnh đạn trên vai tôi vẫn chưa được lấy ra.
Từ Thuận nói.
- Cậu bây giờ quá yếu để phẫu thuật, tôi sợ mảnh đạn sẽ phải đợi một thời gian để hồi phục.
Nói đến đây, hắn thở dài. - Ai, thật đáng tiếc khi súp gnocchi đều khét, nhưng khi hâm nóng cũng không tệ, cậu cảm thấy bây giờ có thể ăn gì đó không, có thể nuốt trôi, tôi sẽ đi lấy một bát cho cậu.
Ngay khi Lữ Bắc nghe nói có thứ gì đó để ăn, đột nhiên trở nên hăng hái, đưa tay ra giữ tấm ván giường.
- Đi thôi, chúng ta đi thôi.
- Cùng nhau?
Trước khi Từ Thuận kịp phản ứng, cậu ngạc nhiên khi thấy người anh em tốt của mình chỉ trước đó 30s chỉ còn nằm thoi thóp sắp chết thực sự đã ngồi dậy khỏi giường.
Sờ sờ bụng, Lữ Bắc cười nói.
- Tôi cũng không biết, nhưng tôi cảm thấy tốt hơn... Cậu xem, không có gì cả.
Trong khi nói, cậu thanh niên nhanh chóng nhảy xuống giường, thúc giục bạn mình.
- Nhanh lên, đợi thêm sẽ lạnh!
Không chỉ Lữ Bắc hồi phục, ba cảnh vệ bị thương nặng cũng hồi phục nhờ sự trợ giúp của việc điều trị.
Tuy nhiên, mặc dù kim điều trị có thể tăng tốc độ phục hồi, nhưng chúng không thể tái tạo chỉ bị cắt đứt, cũng như không thể khôi phục lại làn da bị bỏng như trước.
Lữ Bắc có lẽ là người may mắn nhất, hai viên đạn đó không trúng điểm mấu chốt.
Nếu nó hơi xuống hoặc lên, sợ rằng phần còn lại của cuộc đời cậu ta sẽ phải trải qua trong sự hối tiếc.
- Dã gửi hết thuốc chưa?
Đứng ở cổng trạm canh gác, Sở Quang nhìn Cờ Lê đang đang chỉ huy giải quyết hậu quả.
Người anh em này cũng là một người đàn ông tàn nhẫn, tấm chống đạn bằng vật liệu polymer treo trước bộ ngoại cốt Loại V đã bị vỡ hoàn toàn, cánh tay trái và chân phải của cậu ta đều bị bắn trúng, nhưng cậu ta vẫn điều khiển bộ ngoại cốt để chiến đấu ngoan cường đến cùng.
Chuyện này rất khác với các người chơi. Họ không có cảm giác đau đớn hay suy yếu.
Cũng không có cuộc sống thứ hai.
Bản lĩnh này ít nhất cũng xứng đáng với huy chương bạc.
- Đã được gửi đi...
Nhận thấy ánh mắt của người quản lý đang nhìn trên ngực mình, Cờ Lê liếc xuống, vẻ mặt lập tức có chút xấu hổ.
- Thật xin lỗi, tôi đã làm hỏng thiết bị mà ngài đưa cho tôi.
Sở Quang nhìn hắn, nói.
- Ngẩng đầu lên, cậu đã làm rất tốt. Nếu thiết bị bị hỏng, có thể sửa chữa, nếu cậu không thể sửa chữa, cậu có thể thay thế nó bằng một cái mới, nhưng chỉ có một mạng, tôi hy vọng rằng cậu có thể thấy cái sau quan trọng hơn cái trước.
Bốn kim điều trị, hai hộp thuốc chống viêm và hơn chục hộp băng cầm máu.
Lúc trước, Sở Quang không thích hộp bí ẩn trung cấp vô dụng, nhưng lần này lại có ích.
Tuy nhiên, làn sóng tiêu thụ này gần như đã làm cạn kiệt tất cả dự trữ thuốc của hắn.
Cuộc chiến lớn sắp xảy ra.
Điểm dường như đã tích lũy đến 120, vì vậy lần này sẽ quay lại và tập trung tất cả số điểm để đổi hộp bí ẩn trung cấp.
Trên khuôn mặt của Cờ Lê hiện ra vẻ cảm động.
Bộ ngoại cốt đắt như thế nào, anh ta biết rất rõ khi nhìn thấy giá của nó ở trong cửa hàng vũ khí.
Ngẩng đầu lên, nói với giọng trầm ấm.
- Vâng, đại nhân!
Sở Quang nhìn hắn, gật đầu tán thành.
- Sau này tôi sẽ nhờ ai đó làm một chiếc áp giáo thép cho cậu đeo vào.
- Bây giờ, hãy đưa tôi đi gặp những người bị thương.
- Vâng! Cờ Lê hào hứng gật đầu rồi dẫn đường ở phía trước.
Ngay khi hai người họ đang ởi về phía trong trạm bảo vệ, một thanh niên trẻ tuổi đang đi ra khỏi trạm.
Gió bắc thổi mạnh, Lữ Bắc siết chặt áo khoác có vài lỗ thủng trên người, đi về phía bắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận