Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 254: Hang ổ của bướm đêm ma quỷ (1)

Chương 254: Hang ổ của bướm đêm ma quỷ (1)Chương 254: Hang ổ của bướm đêm ma quỷ (1)
- Cậu làm gì lấy một cái tên kỳ lạ như vậy?
- Rất kỳ quái sao?
- Không, Nông trại nhà kính... Chẳng bằng nói quá đứng đắn, ngược lại có chút kỳ quái.
- Không! Điều đó có thể trách tôi sao? Ai, đơn xin của tôi vừa viết xong nộp lên, mới nhớ tới quên lấy một cái tên thật oách xà lách.
- Thuận tiện hỏi xem cậu định gọi là gì?
- QQ Farm.
- Phốc.
Maca Con Chim tìm được Chèo Thuyền Biên Giới, liên lạc trên diễn đàn, hai người chơi nhỏ cứ như vậy mặc áo khoác da thú, khiêng cung tên gỗ và súng tiêu, xuất phát về phía cửa đông, khai hoang.
Tuy rằng Sở Quang rất tò mò vì sao bọn họ đi cửa đông, mà không phải của tây, mang theo cung tên gỗ và súng tiêu mà không phải cuốc và rìu, nhưng suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn không quản bọn họ.
Buổi tối.
Sở Quang lười nấu cơm, đi dạo cửa bắc một vòng, phát hiện Nha Nha hầm một nồi canh nấm thịt hươu, vì thế đặt một bạc lên bàn.
- Tôi muốn hai chén.
- Được rồi.
Nha Nha tiếp nhận, mười phần hăng hái dùng thìa múc hai chén canh lớn, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, bưng cho Sở Quang.
- Cẩn thận nóng nha.
Người chơi bưng bát bên cạnh nhìn thấy, trong nháy mắt cảm thấy thịt trong chén cũng không thơm, nhao nhao la hét.
- Bà chủ Nha, cô thiên vị. - Đúng vậy! Không dịu dàng chút nào khi đưa nó cho tôi.
- Trong bát của người quản lý có một cái chân thật lớn! Tôi đã thấy rồi.
- Đúng vậy, tại sao trong canh của chúng tôi lại chỉ có một miếng thịt.
- Đúng vậy! Hơn nữa hay là thịt mông.
- Mỹ thực hẳn là không có phân biệt giàu nghèo mới đúng! Vợ tôi nói vậy.
Mặt của Nha Nha đỏ lên, cuống quít ngụy biện.
- Cái gì gọi là thịt mông! Tôi, tôi có phải là loại người này không?
- Huống hồ thiên vị thì sao?
- Có vấn đề gì với việc lấy lòng NPC? Anh dám nói là anh chưa bao giờ nịnh nọt? Ha ha, mở miệng ra là nói Người quản lý đáng kính không biết xấu hổ mà nói tôi sao?
- Tốt xấu, tôi đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn.
- Tôi mặc kệ, trừ phi cho tôi thêm một chén.
- Muốn ăn rắm không?
Sở Quang cười cười giống như người cha già, không quản những người chơi nhỏ ầm ĩ này, xoay người đi qua cửa bắc, đi đến cửa hàng vũ khí của cô em gái nhỏ Hạ Diêm.
Sau nhiều vòng cải tạo và cải tạo, các cửa hàng vũ khí hiện tại đã hoàn toàn thay đổi.
Bức tường bùn ban đầu đã biến thành tường gạch đỏ, hơn nữa trong ngoài đều phủ một lớp tro, trên mặt đất còn trải một lớp sàn gõ.
Nếu như là cái nhà nhỏ rách nát trước kia, có lẽ đã đã sớm bị tuyết đọng đè bẹp.
Nhìn ra được, người chơi so với mình còn thương bà chủ Hạ hơn, bởi vì mấy tấm bản đồ CG vẽ tay trên diễn đàn, cô sắp thành linh vật rồi.
Không, phải nói là đã trở thành rồi?
Khi Sở Quang đi tới nơi này, Hạ Diêm nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi, cái sọc gỗ bên cạnh đặt một đống đạn vừa làm xong.
Hiện tại người chơi đều vui vẻ chơi đùa ở cửa bắc, ngược lại không có ai tới nơi này quấy rầy cô. Sở Quang không đánh thức cô, chỉ nhẹ nhàng đặt cái chén ở bên cạnh cô.
Tiếp theo hắn tìm trong phòng một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh chậu than, thuận tay thêm củi vào trong, một bên đốt lửa, một bên uống chén canh nấm thịt nai tươi ngon kia.
Có một ngọn lửa trôi nổi trên ngọn lửa.
Mùi nước dùng dần dần tràn ngập phòng.
Mũi vùi trong khuỷu tay nhẹ nhàng giật giật, Hạ Diêm chậm rãi tỉnh lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Sở Quang ngồi trong phòng, cả người trong nháy mắt thanh tỉnh.
Nhìn thấy Hạ Diêm tỉnh lại, Sở Quang thuận miệng nói.
- Gần đây cô quả thật buông lỏng không ít.
Bị người sờ ra phía sau lâu như vậy còn chưa phát hiện, ngửi thấy mùi thịt mới chịu tỉnh, nếu ở trên Đất Chết chỉ sợ sống không quá hai chương.
Lười biếng bị bắt ngay tại chỗ, vẻ mặt Hạ Diêm đầy xấu hổ, giống như đứa nhỏ làm sai chuyện, vùi đầu không dám nhìn hắn, nhỏ giọng nói.
- Tôi, tôi làm xong mới ngủ một lát, không lười biếng, anh vào từ khi nào?
- Vừa vào?
Nhìn bộ dáng khẩn trương của Hạ Diêm, Sở Quang cười trêu chọc một câu:
- Khẩn trương như vậy sao?
Hạ Diêm ấp úng nửa ngày không nói gì.
Sở Quang suy nghĩ trong chốc lát, mở miệng nói.
- Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ trả tiền cho cô mỗi ngày... Ữm, 10 bạc tiền công, tháng này kết thúc, tháng tới bắt đầu đóng cửa hàng tháng. Mỗi tháng tôi sẽ đưa ra một chỉ số cho cô, chủ yếu liên quan đến việc sản xuất đạn dược và vũ khí. Cô có thể coi đó là một nhiệm vụ của mình, và sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô có thể nhận được tiền thưởng hàng tháng từ 10% đến 30%. Ngoài ra, tiền thưởng cô có liên quan đến lợi nhuận của các cửa hàng vũ khí.
Hạ Diêm vội vàng hỏi.
- Nếu không hoàn thành thì sao? Sở Quang nhún nhún vai.
- Không sao cả, dù sao hiện tại cũng có 30 khẩu súng trường, còn có hơn bốn ngàn viên đạn, tạm thời cũng đủ dùng.
Gia tộc Huyết Thủ đã bị diệt, hiện tại uy hiếp duy nhất trong khu vực, chỉ còn lại người biến chủng trên đường 76, tuy nhiên bọn họ dường như có vấn đề của mình phải đối mặt, tạm thời còn không có đem ánh mắt đặt về phía công viên đất ngập nước Lăng Hồ.
Mùa đông bất ngờ, ngay cả khi có rủi ro, cũng là một cơ hội.
Rào cản tự nhiên này sẽ giành được nhất thời phát triển có giá trị cho cư dân của nơi trú ẩn 404. Thực phẩm, nhiên liệu, vật liệu xây dựng là chìa khóa, so sánh với nhu cầu vũ khí cũng không vội vàng như vậy.
Nhìn trộm Sở Quang, Hạ Diêm nhỏ giọng nói.
- ... Chính xác mà nói là 14 khẩu, thời gian trước lại bán được 16 khẩu, còn có hơn 2000 viên đạn.
Sở Quang không thèm để ý nói.
- Không có việc gì, trong kho còn có một đống phế phẩm cướp được từ kẻ cướp đoạt, đủ cho đám người chơi mới chơi được nhất thời.
- Tại sao đột nhiên anh lại tốt như vậy... Thậm chí trả lại tiền lương cho tôi.
Hạ Diêm nhỏ giọng hỏi.
Ở Cự Thạch thành, chỉ khi những nhân vật lớn kia cần những nhân vật nhỏ như bọn họ đi chịu chết, mới có thể đột nhiên không giải thích được mà phát thiện tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận