Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 178: Làm mộc không phải chỉ cần có tay thôi sao?(1)

Chương 178: Làm mộc không phải chỉ cần có tay thôi sao?(1)Chương 178: Làm mộc không phải chỉ cần có tay thôi sao?(1)
"Anh Sở, ấy, sau lưng anh là cái gì đấy?'
"Vũ khí." Sở Quang không muốn mất nhiều công sức giải thích, vì vậy anh quyết đoán chuyển chủ đề: "Hai người đến đổi đồ hả?"
Dư Hổ gật đầu như giã tỏi, ngượng ngùng nói.
"Vâng, em và anh trai săn được con hươu muốn mang đến chỗ anh đổi chút đồ. Nhưng lời bọn họ nói em không hiểu, cũng không biết nên làm thế nào... may mà anh trở về rồi."
Nhìn con vật đó đúng là không nhỏ.
"Không sao, chốc nữa anh đưa cho em giấy thông hành... bỏ đi, bây giờ đưa em luôn."
Nói xong Sở Quang lấy ra cuốn sổ nhỏ dùng bút vẽ mấy đường trên đó đưa cho Dư Hổ.
"Em cất cẩn thận, sau này có người ngăn em thì lấy ra cho bọn họ xem là được."
Giấy và bút của chỗ lánh nạn muốn giả mạo cũng khó.
Chữ trên giấy thông hành là dùng chữ Hán viết, huống hồ bên trên còn có ký tên của anh, người bình thường muốn mô phỏng theo cũng không dễ dàng.
Cẩn thận hơn, Sở Quang còn viết thêm một số trên đó, sau này chẳng may có cần đưa cho người khác cũng dễ biết ai là ai.
Sau này có điều kiện thì đổi thành mẫu in và mã chống hàng giả.
Dư Hổ cũng không hiểu bên trên đó viết gì, cậu ta cẩn thận gật đầu cất đi.
Sau đó Sở Quang chỉ về nô lệ Lư Tạp ở bên cạnh nói.
"Sau này ông ta quản lý kho, động vật săn bắn cứ đưa cho ông ta, ông ta sẽ giúp em tìm người xử lý."
Mặc dù Lư Tạp nghe chẳng hiểu gì nhưng vẫn cung kính gật đầu.
Theo kinh nghiệm của ông ta lúc chủ nhân và khách hàng nói chuyện không được chen miệng, có việc gì cân mình làm sau này tự nhiên sẽ nói kỹ.
Nếu không nói.
Vậy chứng tỏ không cần thiết. Dư Hổ lần đầu tiên nhìn thấy người này, không biết rõ thân phận của ông ta, cậu ta cười thân thiện gật đầu.
"Vâng."
"Vừa hay anh phải đến kho một chuyến, hai người đi theo anh." Không hàn huyên tiếp nữa, Sở Quang dẫn hai người cùng đội xe đi về phía kho.
Con hươu kia vừa săn được, một mũi tên xuyên qua yết hầu, Sở Quang bảo người chơi đảm nhiệm quản lý kho cân trọng lượng, sau đó đưa đến chỗ đồ tể giết lấy thịt.
Người anh em Xào Trứng làm việc bây giờ càng ngày càng thuận tay, còn dẫn theo hai học trò hướng dẫn.
Máu của hươu biến dị đa số không thể ăn, một là không có hương liệu khử mùi tanh, hai là không chắc chắn nó đã ăn gì trong thời gian qua.
Cho dù bọn chúng là động vật ăn cỏ, không giống linh cẩu ăn thịt thối, nhưng dù sao cũng không phải gia súc nhà nuôi. Những thực vật và vi khuẩn có hại cho người vẫn còn dư lại ít nhiều trong hệ thống tiêu hóa.
Không phải hệ thể chất thì không cần thiết mạo hiểm.
Hai anh em Dư Hổ và Dư Hùng tò mò đứng bên cạnh xem, mặc dùng chưa từng thấy đồ tể mổ thịt, nhưng lần đầu tiên thấy nhóm người mặc áo xanh lại giết thuần thục như vậy.
Lột da, rút gân, lấy thịt, mắt cũng không chớp một cái, lưỡi dao vung lên dường như không chạm đến xương, xương vứt ra lại chẳng còn tý thịt nào.
Quá tuyệt vời.
"Đồ tể già ở đường Bethe không cho chúng ta xem, đợi em xem một lúc, sau này mở một nơi mổ thịt trước cửa nhà, việc kinh doanh chắc chắn rất tốt." Dư Hổ phấn khích nói với anh trai.
Dư Hùng lắc đầu.
"Em bớt đi, muốn mở cũng đừng mở trước cửa nhà. Năm sau anh định sinh con, đừng nói là dọa đứa trẻ, dọa Tiểu Ngư cũng không hay lắm."
Dư Hổ ngây ngô xoa đầu.
"Ồ, được thôi, vậy em mở đối diện cửa hàng tạp hóa của ông Charles, bên đó cũng nhiều người."
Chưa bao lâu sau thịt có thể ăn đều đã lên phản, không thể ăn thì bị đổ vào thùng rác bên cạnh.
Người anh xem Xào Trứng treo dao mổ ở bên cạnh, cho thịt vào giỏ đi cân, nhìn về phía người quản lý nói.
"Vừa hay một trăm cân, cũng nhiều đấy."
Sở Quang gật đầu dặn dò hắn lấy hai phần thịt, giữ những thứ như da, gân, xương, thịt còn lại toàn bộ cho vào túi nilon hai anh em họ Dư mang đến.
"Chốc nữa đến kho lấy 300gr muối thô."
Giá muối ở căn cứ tiên đồn đã điều chỉnh một lần, bây giờ muối thô chưa làm thành muối tỉnh giá một đồng bạc 50gr, hơi hạ.
Giá muối tinh bằng năm lần giá muối thô, cũng có nghĩa là năm đồng bạc 50gr, tăng lên rất nhiều. Nếu như là loại muối thêm phụ gia có BUFF kia thì giá cả gân như đã tăng lên 950%.
Nhưng cho dù là muối tỉnh có BUFF không thì đều không bán ra ngoài, chỉ cung ứng cho người chơi, đây cũng coi như là một loại phúc lợi.
Nếu tính theo giá muối, tiền vốn Sở Quang đổi tấm da hươu này khoảng 6 đồng bạc.
Nếu tính theo giá mua bán, con số này chỉ sợ không được một phần ba, dù sao đa số muối thô đều dùng để ướp thịt và bán buôn cho thương nhân đến từ thị trấn Hồng Hà, một cân muối thô cũng chỉ bằng ba cân thịt sấy thôi.
Nhưng anh em nhà họ Dư vẫn rất vui, có thể đổi được muối không bị trộn hàng giả, không thiếu cân thiếu lạng đã là một việc khiến bọn họ rất vui rồi.
Đặc biệt là số lượng anh Sở đưa còn nhiều, hơn hẳn 50gr, có thể dùng thêm được rất nhiều ngày.
Thật tốt quá.
Mang sự biết ơn, hai anh em cảm ơn Sở Quang, cầm tám mươi cân thịt hươu và ba trăm gr muối thô vui vẻ trở về.
Sở Quang gọi Lư Tạp vẫn luôn đi theo bên cạnh đến dặn dò ông ta. "Những người chơi mặc áo xanh đến đưa con vật săn bắn được không cần cân, linh cẩu đưa năm đồng bạc, hươu mười hai đồng bạc, con vật săn bắn được đưa đến chỗ đồ tể, sau khi lấy thịt xong sấy xong thì đưa đến kho lương thực dự trữ."
"Nếu là người đi săn bên ngoài đến như người vừa rồi, thì giống như ta vừa làm, dẫn đến chỗ đồ tể mổ thịt, lấy hai phần đi sấy, gân xương da giữ lại, tám phần đưa cho người ta, trả thêm 300gr muối thô, hiểu chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận