Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 434: Nhân viên cấp D và thông tin tình báo của học viện (2)

Chương 434: Nhân viên cấp D và thông tin tình báo của học viện (2)Chương 434: Nhân viên cấp D và thông tin tình báo của học viện (2)
Sở Quang càng ngày càng cảm thấy hứng thú đối với hắn.
- Tôi muốn cùng cậu tán gẫu chuyện liên quan đến học viện, vừa đúng lúc tôi dự định trở về nơi trú ẩn bên kia, không ngại đi cùng nhau. Nhân tiện, cậu có nên dọn dẹp hành lý trước không?
Ân Phương lắc đầu nói.
- Tôi không có hành lý gì để thu thập.
Sở Quang cười cười, rạng rỡ nói.
- Cũng được, chúc mừng cậu bắt đầu một cuộc sống mới.
Ân Phương cũng cười cười, tuy rằng nụ cười kia ít nhiều có chút miễn cưỡng.
Thành thật mà nói, hắn không mong đợi nhiều từ cái gọi là cuộc sống mới, nhưng đúng như người quản lý nói, hắn đã không có sự lựa chọn.
Nói xong câu đó, Sở Quang bỗng nhiên nghĩ đến trong phòng còn có người, vì thế suy tư một lát sau, nhìn về phía Cờ Lê.
- Dưa lính đánh thuê này đến lò gạch, giao cho công binh nơi đó.
Thả người ra là không có khả năng, huống hồ lính đánh thuê này còn có chút tác dụng đối với Sở Quang.
Tóm lại trước tiên đưa đi lao động cải tạo một chút, vừa hay đến làm bạn với thiên phu trưởng tên Vanus đó.
Sắc mặt Eugene tái nhợt.
Nghe được hai từ lò gạch và quản đốc, hắn đại khái đã đoán được vận mệnh của mình, hoặc là làm việc trong lò gạch tối tăm đến chết, hoặc bị bán cho bọn buôn bán nô lệ tiếp tục làm việc đến chết...
Nhưng Cờ Lê cũng sẽ không đồng tình với hắn, tỉ mỉ lĩnh mệnh nói.
- Vâng, đại nhân. ...
Eugene được sắp xếp để làm việc chăm chỉ tại một nhà máy gạch. Về phần Ân Phương, Sở Quang dự định an bài hắn ở tầng B2 nơi trú ẩn.
Khu B tầng B2 còn có một trăm gian phòng trống, những gian phòng kia Sở Quang vốn định dùng để thu nhận một ít nhân tài kỹ thuật đào được từ Đất Chết, không ngờ nhanh như vậy đã có ích.
Về phần để cho hắn ở gần người chơi như vậy có thích hợp hay không?
Thành thật mà nói, Sở Quang một chút cũng không lo lắng.
Lo lắng về vấn đề này cũng nhàm chán như lo lắng về việc liệu ngày mai trời sẽ mưa. Kỹ thuật nhân bản có thể nhạy cảm hơn một chút đối với thế giới trước khi hắn ta vượt qua, nhưng đối với thế giới này, nó cũng giống như tàn thuốc lá trên mặt đất.
Bà chủ Hạ cho đến bây giờ đều tin tưởng, trên Đất Chết này tồn tại một kỹ thuật nào đó, chỉ cần dùng một ngày đã có thể sản xuất một nhân bản, ba ngày một người căn bản không tính là cái gì. Mà khi Sở Quang hỏi cô từ đâu nghe được, cô lại gãi tai gãi má không trả lời được.
Đất Chết lớn như vậy, truyền ra một chút tin đồn thái quá là quá bình thường.
Những người sống sót ở thành phố Thanh Tuyên, không phải còn tính công lao chiến thắng quân viễn chinh của doanh nghiệp ở trên đầu mình sao? Đây là tình huống thành phố Thanh Tuyền thường xuyên có đoàn doanh nghiệp đi ngang qua.
Mặc kệ Ân Phương có thể nhìn ra cái gì, Sở Quang căn bản cũng không quan tâm, sau khi vào nơi trú ẩn, mình cũng không có ý định để cho hắn đi ra trong thời gian ngắn.
Nếu cậu ta làm bất cứ điều gì ngu ngốc, cậu ta sẽ sớm cảm nhận được cảm giác kích thích trong trò chơi.
Điều đó sẽ rất thú vị.
Một con thằn lằn lớn ngồi xổm trong nơi trú ẩn không thể ra ngoài, chắc chắn sẽ tràn ngập hứng thú với cơ hội biểu hiện khó khăn này.
Trước buổi tối, chiếc xe tải trở về đã đến cổng phía bắc của Công viên đất ngập nước.
Cửa thang máy của viện dưỡng lão.
Sở Quang ấn nút xuống, nhìn Ân Phương bên cạnh một cái, nhắc nhở một câu.
- Nghĩ kỹ chưa? Bây giờ vẫn còn một cơ hội để hối tiếc. Chờ sau khi đi vào, chỉ sợ có một đoạn thời gian là không thể ra.
Ấn Phương khẽ thở dài một tiếng.
- Cho dù tôi muốn ra, ít nhất cũng phải chờ người của học viện quên mất tôi đã.
- Quên một nhân viên cấp D mất bao lâu.
Ấn Phương suy nghĩ một chút rồi trả lời.
- Có lẽ ba năm, có thể năm năm. Nó phụ thuộc vào cách họ muốn tôi chết, mặc dù tôi không nghĩ rằng tôi quan trọng như vậy.
Nếu như tìm được manh mối nơi trú ẩn số 0, học viện không chừng còn có thể hao hết tâm tư bắt hắn trở về, nhưng tiếc là, bọn họ cũng không tìm được thứ đó. ...
Khoảng 6 giờ tối.
Một đám người chơi nhỏ vui vẻ, dùng xe ba gác kéo một con cua móng vuốt cao chừng ba mét, từ hướng trang trại Trường Tồn trở vê.
Sau lưng con cua móng vuốt kia có một cái động lớn khoa trương, hẳn là hỏa tiễn Thiết Quyền bắn ra.
Mặc kệ 50 bạc đổi lấy một con cua móng vuốt có đáng giá hay không, tóm lại bọn họ thật đúng là giết chết một con.
Khi nhìn thấy con quái vật được khiêng ra chợ Cửa Bắc rồi đặt xuống, hai chị em Thu Thảo - Thu Diệp kinh ngạc há to miệng, gương mặt đầy biểu cảm khó tin.
- Tỷ tỷ, đó là cua móng vuốt sao?
Thu Thảo sững sờ gật đầu.
- Đúng thế...
Ánh mắt lấp lánh, Thu Diệp sùng bái nhìn những cư dân nơi trú ẩn kia, nhịn không được cảm khái nói.
- Thật lợi hại!
- Vâng...
Trên Đất Chết, cua móng vuốt thậm chí còn nguy hiểm hơn những loài biến chủng biết bay. Chúng nó sẽ không lộn xộn khắp nơi, khi không có việc gì cũng sẽ không phát ra tiếng gầm khoa trương, có lẽ ẩn nấp trong vũng nước sâu hơn một chút, hoặc nằm sấp trong hang động ẩm ướt nghỉ ngơi, ngụy trang thành tảo hoặc đá mọc đầy rêu.
Trong bộ lạc của các cô, có thể chiến thắng cua móng vuốt, không ngoại lệ đều là dũng sĩ cường đại nhất, mà loại dũng sĩ này bình thường chỉ xuất hiện trong câu chuyện của mấy bô lão.
Bởi vì thật sự là quá kinh ngạc, cô ngay cả giữ chặt em gái không cần nhìn đông nhìn tây cũng quên mất.
Mặc dù còn chưa đến mức tổ chức nghi thức khải hoàn cho một con cua móng vuốt, nhưng căn cứ tiền đồn vẫn náo nhiệt như lễ hội.
- Chân cua nướng chín, mọi người mau ăn, cua qua đêm sẽ không ngon!
Tiếng nói to vang lên.
Một đám người lập tức vây quanh.
- Ô ô ô, thịt cua ăn với nấm là quá tuyệt vời!
Trong tay cầm nửa đoạn chân cua, Nha Nha nhai kỹ, trên mặt lộ ra biểu tình hạnh phúc.
- Có ngon không? Tôi cảm thấy bình thường.
Đằng Đằng cau mày cắn một cái, vẻ mặt đầy hoang mang.
Kém hơn so với khoai tây nghiền.
- Cái này còn gọi là bình thường nha! Nhân tiện, tôi phải mang cho Tiểu Ngư một ítI
Nha Nha cầm lấy nửa đoạn chân cua, điên cuồng chạy đi.
- Có sao nói vậy, hệ thống thức ăn của trò chơi này làm quả thật trâu bò! Thịt cua mềm này trước khi nướng chín mềm tựa như thạch, sau khi nướng chín thịt cua mềm mại lại mang theo một chút mùi của bùn đất, quả thực tựa như một tác phẩm nghệ thuật...
Phương Tường nắm nửa đoạn chân cua nướng trong tay, ngồi trên đá ăn một miếng, bỗng nhiên nhìn bầu trời cảm khái.
Cả người Dạ Thập đều là lông của bướm đêm, cười hì hì vỗ vỗ bả vai hắn:
- Được rồi, huynh đệ, đừng liếm nữa. Nếu tôi là Quang ca, đã lập trình ra một cái biệt thự tặng cho anh rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận