Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 132: Thợ săn và thợ săn (1)

Chương 132: Thợ săn và thợ săn (1)Chương 132: Thợ săn và thợ săn (1)
Sáng sớm ngày hôm sau.
Bên trong cửa hàng may, Đằng Đằng vừa mới bắt đầu làm việc, lấy ra một tờ giấy từ trong tấm ván gỗ.
"Nhiệm vụ... May cho bà chủ cửa hàng vũ khí một bộ quần áo, thưởng 5 - 10 đồng bạc?"Nhìn đơn đặt hàng từ đầu đến cuối, hai mắt Đằng Đằng bắt đầu phát sáng.
Chỉ trong vòng một giây đồng hồ, một phương án thiết kế hoàn mỹ đã bắt đầu hình thành trong đầu cô nàng.
"Được rồi, cứ giao việc đó cho tôi!"
Cất tờ giấy vào túi, cô nàng lập tức kích động đi về phía cửa hàng vũ khí.
Bên kia.
Bên trong chỗ tránh nạn.
Sở Quang đứng trong đại sảnh khu cư dân, đối mặt với hai mươi người chơi mới vừa đi ra khỏi khoang thuyền bồi dưỡng, đọc xong mấy lời anh tự biên soạn ra.
Có thể là vì đợi quá lâu, hoặc cũng có thể là do lần này người chơi nữ nhiều hơn một người so với nhóm trước, cho nên nhóm người chơi này thành thật hơn nhiều so với nhóm trước, ít nhất không cởi quần trước mọi người làm mấy loại chuyện cay mắt.
Có vẻ như một loạt hoạt động như tăng dần ngưỡng đặt trước, hunger marketing thích hợp, tăng chỉ phí thời gian chờ đợi, và sàng lọc những người chơi chất lượng cao vẫn hữu ích.
Đương nhiên cũng có thể là vì trò chơi này quá thực tế, không thể mở tiểu hào, nghĩ đến một đám đàn ông kế hoạch "bí mật quan sát" trên cao, mọi người ít nhiều vẫn cố ky một chút tiết tháo.
Anh để Tiểu Thất giải thích quy tắc trò chơi cho nhóm người chơi mới, tiếp theo Sở Quang đưa bọn họ đến thang máy thông lên mặt đất, sau đó lùa họ ra ngoài như lùa vịt.
Đứng trên mặt đất trước viện điều dưỡng, những người mới đến này lần đầu tiên cảm nhận được sự rung động khi tiến vào cảnh giới kỳ lạ. "Đậu mẹ... Đậu mẹ đậu mẹ đậu mẹ!"
"Đây, đây chính là thế giới trong Đất Hoang OL sao?"
"Cảm giác mặt trời chiếu vào mặt giống hệt như thế giới thực, gió đang hôn hai má tôi, nơi này giống hệt canh trong mơi Không, nó chính là mơ."
"Tui muốn khóc rồi, khoa học kĩ thuật bây giờ quá phát triển!"
"Cái này mẹ nó còn chưa Open Beta! Đậu! Nhóm phát triển còn muốn thử nghiệm điều gì nữa? Ông đây chắc chắn mua một mã."
"Một từ thôi, quá đất"
Tất cả người chơi mới dường như đều phản ứng tương tự khi lần đầu tiên tham gia trò chơi.
Sở Quang có thể hiểu được trạng thái này.
Từ lúc nhận được chiếc mũ đội đầu, nửa đùa nửa thật biến thành nửa tin nửa ngờ, gần như là 72 giờ gian nan trằn trọc nhất. Lần mở mắt thứ hai, tất cả sự kỳ vọng chờ mong trong nháy mắt biến thành sự thật.
Giống như được sống lại.
Sự bàng hoàng của khoảnh khắc này không thể tóm gọn bằng lời.
Hai chân đặt trên mặt đất của một thế giới khác, hít hà hương thơm của bụi bặm, đuổi bắt con bướm trong bụi cỏ, dấn thân vào một tương lai mạo hiểm... Đây chính là ước mơ của bao nhiêu game thủ?
Đừng nói là bọn họ, chính Sở Quang cũng không dưới một lần mơ mộng như thế, sẽ có một ngày nào đó có thể giãm lên mảnh đất của thế giới ảo.
Nhưng đáng tiếc...
Bản thân anh biết tất cả sự thật, sẽ không có cách nào tận hưởng trò chơi như bọn họ được. Có lẽ đối với chính bản thân anh mà nói, cái thực không thể chạm tới chính là cái ảo.
"Đi thôi, các dũng sĩ."
"Hãy thay đổi cái thế giới đang suy tàn này."
"Dùng hai tay của mọi người." Trong lòng xúc động rất nhiều, Sở Quang ngay tại chỗ viết thêm dăm ba lời kịch cho mình.
Sau đó anh không còn tiếp tục ở đây, giao lại thời gian cho các người chơi. Anh ôm Tiểu Thất đi lên tầng ba, đặt trước cửa sổ có tầm nhìn đẹp nhất ... Đây là chỗ ngồi hạng nhất nhìn ra tất cả người chơi.
Cùng lúc đó, bãi đất trống trong viện điều dưỡng.
Những người mới vừa tiến vào thế giới trong trò chơi chưa kịp hít thở bầu không khí trên đất hoang đã bị các người chơi già dặn kinh nghiệm vây quanh.
"Người anh em có thiên phú đặc thù nào không? Giơ tay lên... Cái gì? Cậu có? Đậu mạ ngầu thế, thiên phú gì nói nghe đi. . Bình tĩnh tỉnh táo là cái quái gì? Sao nghe gà dữ vậy."
"Có người mới hệ sức mạnh sao? Cùng nhau chặt cây và dùng thuộc tính nào! Vui lắm!"
"Đại ca, em là hệ sức mạnh, trò chơi này nên chơi thế nào?"
"Chú em hệ sức mạnh à? Tên chú em là gì?"
"Thiếu Niên Công Trường Và Gạch."
"Đậu má, người anh em, trò chơi này để tự người chơi hiểu ra! Nghe tui một câu, người chơi hệ sức mạnh sẽ đi chặt cây nhiều hơn, dời gạch nhiều hơn, vén tay áo lên là làm, chặt ngã một trăm cây là lên ngay LV1! Sức mạnh từ 7 - 8 điểm sẽ khiến cậu đánh đâu thắng đó; không có gì cản nổi, gặp dị chủng chỉ cần vung búa cái là xong!"
"Vậy, vậy nếu đụng ai đó cầm súng thì sao?"
"Chơi nó luôn là xongl”
"222"
Đứng trước cửa sổ lầu ba của viện điều dưỡng, Sở Quang cúi đầu quan sát các người chơi một lúc lâu.
Nhìn thấy nhóm người chơi mới được nhóm người chơi già dặn kinh nghiệm dẫn dắt, những người mới đã dần thuần thục các thủ thuật chơi trò chơi này, không khỏi gật đầu vừa lòng.
Tốt lắm.
Rất đáng tin cậy. Những người chơi Closed Beta này quả nhiên đáp ứng được sự kì vọng của anh đối với họ.
Điều duy nhất khiến Sở Quang cảm thấy đáng tiếc chính là, mặc dù những người chơi mới rất nghe lời, nhưng trong đó dường như không có quả trứng phục sinh do người quản lí trước để lại- tổ hợp gen đặc biệt tên là "Dị chủng".
Nhưng cũng có hai thiên phú đặc biệt khiến anh cảm thấy hứng thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận