Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 627: Thị trường nhân tài (2)

Chương 627: Thị trường nhân tài (2)Chương 627: Thị trường nhân tài (2)
Cách xa màn hình, Phương Trường cũng có thể cảm nhận được không ít người hâm mộ với ánh mắt sáng rực.
Đuôi: - Tôi có thể mở một công hội lính đánh thuê không! (2?)*
Phương Trường: - Ờ, đây là con đường chưa từng nghĩ đến, cô có thể thử xem sao.
WC thật có muỗi: - Khoan đãi! Lựu đạn của tôi đâu? Không ai mua sao!? (?? #)
Dạ Thập: - Cái của anh nhồi thuốc quá liều rồi, ai cho lựu đạn nhét nửa cân thuốc nổ vào, vừa ra khỏi cửa đã bị người ta tịch thuI
WC thật có con muỗi: - Mẹ kiếp! Món đồ kia của bố đây có thể làm thịt cua móng vuốt đó!
Lão Bạch: -... Tôi thấy chống tăng là đủ rồi.
Chuột Đồng Đang Lẩn Trốn Trong Hẻm Núi: - Bộ xương ngoài đâu? Các anh nhìn thấy bộ xương ngoài chưa? Mẹ kiếp, trấn Hồng Hà này nghèo quái
Phương Trường: - Trong bài đăng có viết, anh xem kỹ đi.
Thành Cự Thạch có bộ xương ngoài.
Hơn nữa không chỉ có mẫu cơ bản KV-1, còn có series 2,3, thậm chí là phiên bản cải tiến type a type b, giá cả dao động từ một nghìn đến hàng chục nghìn chip.
Thứ này giống như xe hơi hạng nhỏ trong thế giới thực, kiểu dáng khác nhau, tùy chọn khác nhau, giá cả cũng chênh lệch rất lớn.
Mẫu cơ bản rẻ nhất tương đương với việc bán một cục nguồn và một động cơ nhỏ, phiên bản cao cấp đắt tiền không chỉ được trang bị lớp lót giáp mà còn có mũ bảo hiểm đi kèm kính nhìn đêm và hình ảnh nhiệt. Cho dù cùng sử dụng công nghệ hydro rắn, nhưng pin làm từ các vật liệu và công nghệ khác nhau thì tính an toàn và khả năng hoạt động liên tục cũng khác nhau rất nhiều.
Tuy nhiên, loại đắt tiên đó không được bày trên kệ, thường phải đặt hàng riêng.
Dù sao thì người bình thường cũng không thể bỏ ra nhiều tiền như vậy, trong hầu hết các trường hợp, sự lựa chọn của lính đánh thuê vẫn là KV-1 đắt hơn súng trường một chút. Chỉ là Sở Quang không ngờ rằng, bộ xương ngoài KV-1 trên giá kệ của Thành Cự Thạch lại rẻ như vậy, chỉ cân 600 viên chip?
Chi phí sản xuất thực tế có thể chỉ bằng một nửa con số này.
Nhìn bài đăng của những người chơi nhỏ trên diễn đàn, Sở Quang không khỏi nhớ lại chuyện xa xưa, có người chỉ dùng 200 viên chip đã lấy đi hai cân nấm xanh từ tay mình, sau đó lại bán cho mình bộ xương ngoài KV-1 với giá 800 viên chip.
Đó là tiền mồ hôi nước mắt mà Nha Nha kiếm được!
Có còn liêm sỉ hay không!
Nhưng nghĩ đến việc Lister đã bỏ ra hàng chục vạn viên chip để mua những thiết bị đó từ Thành Cự Thạch, Sở Quang cũng lười tính toán mấy trăm đồng này.
Không bán cho anh ta, thì cũng chỉ có thể bán cho Lão Đỉa thôi.
Trong hầu hết các trường hợp, anh ta có thể làm không phải là lựa chọn tốt nhất trong hai lựa chọn có vẻ tốt, mà là lựa chọn không tệ lắm trong hai lựa chọn đều tệ.
Dù sao thì mình cũng coi như đã thực hiện lời hứa, chém đẹp tên này một vố rồi.
Không đúng, nói chém thì quá tục.
Nên nói là đôi bên cùng có lợi!
Đúng lúc Phương Trường bận rộn trả lời bài đăng, Thư Vũ cuối cùng cũng bận xong mọi việc, văn phòng của khu trú ẩn số 404 ở Thành Cự Thạch cuối cùng cũng được treo biển thuận lợi.
Tổng diện tích sàn là 120 mét vuông, không tính diện tích chung không tính cửa ra vào, tổng cộng ba tầng, tiền thuê hàng tháng là 800 viên chip. Tầng 1 làm sảnh, tầng 2 và tầng 3 làm nhà trọ cho người chơi nghỉ ngơi.
Sau này tùy tình hình, Sở Quang sẽ cân nhắc xem có nên lập một điểm lưu trữ ở đây không, bố trí một vài khoang ngủ ở đó, tiện cho người chơi lưu trữ ở đây.
Khu vực gần khu công nghiệp của Thành Cự Thạch có lưới điện, một viên chip có thể mua được 10 độ điện, cũng có người mua máy phát điện chạy bằng củi, hoặc lắp tấm pin năng lượng mặt trời trên mái nhà.
Cũng có người dùng cả hai. Tuy nhiên, mua máy phát điện thường tốn tới ba bốn chữ số, đối với giai đoạn hiện tại thì không thích hợp lắm.
Kinh phí chỉ có 10. 000 viên chip, Thư Vũ không dám lãng phí, sau khi trả ba tháng tiền thuê nhà và một tháng tiền đặt cọc, 6800 viên chip còn lại phải dùng một nửa để trang trí và sắm đồ nội thất.
Đây là yêu cầu của người quản lý.
Cho dù ngân sách eo hẹp, cũng nhất định phải theo hình ảnh anh ta cung cấp, trang trí nơi này theo - phong cách hội phiêu lưu.
Không phải nên là thương hội sao?
Thư Vũ có chút không hiểu, nhưng cũng không để bụng, chỉ coi đó là sở thích cá nhân của người quản lý.
Sau khi thuê được địa điểm, anh ta đã nhanh chóng lắp đặt trạm gốc thông tin liên lạc, treo ăng-ten trên nóc nhà, ngụy trang bằng một số thứ không mấy bắt mắt.
Có thứ này, cuối cùng thì VM của người chơi cũng có thể nhận được tin nhắn từ khu trú ẩn một cách bình thường rồi!
Nhưng có lẽ là do tường quá cao nên tín hiệu ở đây quá yếu.
Đêm khuya.
Cuối cùng cũng bận rộn xong, Thư Vũ đeo tai nghe lên tai, liên lạc với người quản lý ở khu trú ẩn.
- Thưa ngài, theo lệnh của ngài, tôi đã liên hệ với công ty trang trí địa phương để thi công, dự kiến trang trí sảnh sẽ hoàn thành trong vòng một tuần! Việc trang trí tầng hai và tầng ba cũng sẽ kết thúc trong vòng hai tuần!
- Được, cậu làm rất tốt.
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng khen ngợi, dừng lại một lúc rồi nói tiếp.
- Vấn đề địa điểm đã giải quyết xong, vấn đề nhân viên cũng phải nhanh chóng giải quyết. Tôi cần cậu tuyển dụng một số nhân viên hiểu biết về tình hình địa phương, ít nhất mười người, một nửa là nhân viên ngoại thành, một nửa là nhân viên nội thành.
Nhân viên ngoạithành chịu trách nhiệm tiếp đón người chơi, cũng như giao lưu với người dân địa phương.
Việc này Sở Quang đã hứa trong phiên bản, sẽ cung cấp cho người chơi một kênh thuận tiện hơn, thuê NPC cấp cao hơn để giúp họ bán đồ.
Khi rảnh rỗi còn có thể nghiên cứu thị trường, thu thập tin đồn địa phương, tổng hợp thành tình báo gửi về khu trú ẩn ở đây.
Sắp tới cả thành phố Thanh Tuyền sẽ náo nhiệt hẳn lên.
Đến lúc đó hẳn sẽ nghe được không ít thứ thú vị từ đó.
Còn nhân viên nội thành, nói trắng ra là công chức, bao gồm nhân viên lễ tân, nhân viên xử lý nghiệp vụ, nhân viên phát nhiệm vụ, cũng bao gồm nhân viên đàm phán các nghiệp vụ khác với người dân địa phương.
Nếu phát hiện ra kỹ sư thất nghiệp, thậm chí là Áo xanh của các khu trú ẩn khác, có thể giới thiệu cho họ một nơi làm việc mới.
Nếu họ muốn.
-... Đào tạo nhân viên, cậu có thể làm theo hướng dẫn mà tôi gửi cho cậu, về mặt tiền lương thì có thể cao hơn một chút theo giá thị trường. Chúng ta không thể trông chờ vào lòng trung thành của họ, nhưng chúng ta có thể dùng lợi ích để trói buộc họ vào cỗ xe chiến đấu của chúng ta.
- Cái này cậu tự cân nhắc, tôi tin tưởng vào năng lực của cậu.
Hai tay ôm tai nghe, Thư Vũ nghiêm túc gật đầu.
- Vâng, thưa ngài, nhưng bây giờ có một vấn đề là ... Tài khoản của chúng ta chỉ còn 3400 viên chip. Ngay cả khi theo tiêu chuẩn thấp nhất ở đây, cũng phải trả cho một nhân viên 3 viên chip tiền lương mỗi ngày,
- Cân nhắc đến việc chúng ta phải chỉ trả cho chỗ ăn ở của họ, chỉ phí thực tế có thể lên tới 4 - 5 viên chip, chi phí sử dụng người thực tế trong một tháng cao nhất có thể lên tới 150. Nếu thuê 10 người cùng một lúc, với chúng ta hiện tại, nhiều nhất chỉ đủ dùng trong hai tháng.
Không chỉ có tiền trong tài khoản là không đủ.
Cái quan trọng hơn là nguồn kinh phí! Một tổ chức phục vụ hàng trăm thậm chí hàng nghìn người không thể chỉ trông chờ vào tiền trợ cấp của khu trú ẩn, huống hồ khu trú ẩn cũng không có nhiều viên chip dự trữ như vậy.
Nghe ra được nỗi lo lắng trong lòng anh ta, Sở Quang dùng giọng trấn an nói.
- Không cần lo lắng, vấn đề kinh phí sẽ sớm được giải quyết, tôi hy vọng sau này các cậu không phải lo lắng về chuyện viên chip. Đợi đến khi tuyến đường thương mại mở thông, việc xuất nhập hàng hóa số lượng lớn giữa khu trú ẩn và Thành Cự Thạch sẽ giao cho các cậu phụ trách, 10% doanh thu sẽ được coi là kinh phí của các cậu.
- Nhưng hãy nhớ rằng, các cậu không phải là tổ chức vì mục đích lợi nhuận, mà là tổ chức công lập phục vụ cho tập thể khu trú ẩn.
- Tôi hy vọng cậu ghi nhớ điều này!
Nói một cách đơn giản, thì KPI của bộ phận không được tham khảo vào số tiền còn lại của bộ phận, không được lãng phí, nhưng cũng không cần quá tiết kiệm, càng không được vì tiết kiệm kinh phí mà đánh nhau với các bộ phận khác.
Sau này thăng chức hay nói cách khác là thăng quan không tham khảo cái này, nếu vì chút kinh phí mà đẩy giá nhập khẩu lên cao thì đến lúc đó sẽ có quả đắng cho mà ăn.
Tuy nhiên, điều mà Sở Quang cho là đơn giản, đối với những người trên thế giới này có lẽ sẽ hơi khó, vì vậy anh ta dứt khoát đổi sang một cách nói mà anh ta có thể hiểu được.
Thư Vũ tất nhiên hiểu, trong lòng cũng không khỏi sinh ra một tia khâm phục.
Không vì mục đích lợi nhuận, lợi ích của tập thể là ưu tiên hàng đầu.
Quả không hổ danh là quản lý đại nhân!
Khó trách có thể thống trị một vùng lãnh thổ rộng lớn như vậy, đoàn kết những tên khách Đất Chết với kỷ luật lỏng lẻo lại với nhau.
Cái tâm nhìn xa trông rộng này, còn có cảnh giới tư tưởng này, quả thực không phải là khách Đất Chết bình thường có thể sánh được...
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, bốn người chơi nhỏ mới vừa thức dậy không lâu thì đã bị NPC tên Thư Vũ triệu tập. Mặc đồ đạc vào, Dạ Thập hào hứng nói.
- Hôm nay chúng ta đi làm gì?
Thư Vũ dùng ngôn ngữ khu trú ẩn không chuẩn nói.
- Tuyển dụng, nhân viên.
Tuyển NPC mới?!
Đây có phải là việc mà người chơi có thể tham gia không?! Nghe câu này, mắt của bốn người chơi nhỏ sáng lên tức thì. Đặc biệt là Dạ Thập, cả người đều phấn khích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận