Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 688: "Tử vong binh đoàn" uy danh truyền xa (1)

Chương 688: "Tử vong binh đoàn" uy danh truyền xa (1)Chương 688: "Tử vong binh đoàn" uy danh truyền xa (1)
Ngoài trang trại Trường Tồn.
Đậu khoảng hai mươi người và sáu con bò hai đầu chở đầy hàng hóa.
Người đứng đầu có lẽ là thương nhân, bên cạnh đoàn người có một vài lính đánh thuê đi theo, còn những người còn lại bị còng tay chân có lẽ là nô lệ.
Trân trối nhìn mọi thứ trước mắt, đôi mắt của Tôn Thế Kỳ tràn ngập vẻ đờ đẫn, gần như tưởng rằng mình đang bị ảo giác.
- Đây là ... ngoại ô phía Bắc ư?
Hàng rào gỗ cao bằng một người quấn quanh dây thép gai, phía sau là những con phố giao thông tấp nập và những ngôi nhà bằng gạch gỗ ngăn nắp, trên phố người đi lại tấp nập, có trẻ em nô đùa, có người bán hàng rong, hoặc có lão nông chuẩn bị ra đồng làm việc.
Hầu hết cư dân nơi đều mặc áo khoác làm từ da linh cẩu, nhưng gần đây thời tiết ấm áp hơn, không ít người đã quấn áo khoác quanh eo, cũng mang người giàu có đã thay sang quần áo vải.
Ngước mắt nhìn xa hơn một chút, là bức tường bê tông cao và tháp canh, trên đó có những người lính mặc quân phục đen, đeo súng trường.
Nhìn thị trấn đang phát triển mạnh mẽ trước mắt, Tôn Thế Kỳ lấy bản đồ ra xem đi xem lại, tự nhủ mình không đi nhầm đường.
Tuy nhiên, chính vì vậy mà hắn càng không thể tin vào mắt mình.
Tôn Thế Kỳ không ngừng lẩm bẩm trong miệng.
- Một khu định cư của những người sống sót lớn như vậy từ đâu mà ra vậy?
Năm ngoái trước khi vào đông, hắn đã đến đây hai lần.
Khi đó hắn vẫn là một thương nhân nghèo kiết xác, dắt một con bò hai đầu trên vùng Đất Chết để kiếm sống, nhờ buôn bán với những Người áo xanh trong công viên mà kiếm được một khoản tiền nhỏ.
Kiếm được vốn, hắn nắm bắt thời cơ lịch sử liên tục biến động của tỉnh Hà Cốc, bán nô lệ ở thị trấn Hồng Hà đến tỉnh Cẩm Xuyên ở phía nam, rồi từ tay những chủ trang trại ở đó mua lương thực và bò hai đầu chở về Thành phố rác, thị trấn Hồng Hà, mới dần có được quy mô như hiện nay.
Gần đây, những chủ nô ở thị trấn Hồng Hà và những người bảo kê lâu năm của họ đã đụng độ nhau, đánh nhau không khoan nhượng trên núi rác, Tôn Thế Kỳ vừa từ tỉnh Cẩm Xuyên trở về lập tức ngửi thấy mùi tiền, không nói hai lời liền đổi lương thực và gia súc thừa sang nô lệ và quặng, định đến thành Cự Thạch nhập một lô 'hàng tốt.
Tuy nhiên, điều khiến Tôn Thế Kỳ bối rối là, hắn nhớ năm ngoái đến đây, nơi này vẫn là một vùng Đất Chết hoang vu, cỏ dại và cây bụi mọc đầy sườn đồi, hố bùn, bên cạnh con đường ra khỏi thành phố còn có một nhóm người tàn bạo giết người không ghê tay, sao lại có thể có một ngôi làng quy mô hàng nghìn người và cánh đồng bát ngát như vậy?
Cổng làng có hai lính canh đeo súng trường.
Tôn Thế Kỳ ngơ ngác nhìn họ, hai lính canh kia hiển nhiên cũng nhận ra ánh mắt của hắn, thẳng tắp nhìn về phía này.
Người lính đánh thuê đi bên cạnh Tôn Thế Kỳ khẽ ho, hạ giọng nhắc nhở.
- Ông chủ, tốt nhất ông đừng nhìn họ quá lâu... Tôi lo là chúng tôi không bảo vệ được ông đâu.
Họ chỉ có bốn người.
Dù thế nào cũng không thể là đối thủ của những người này.
Hoàn hồn lại, Tôn Thế Kỳ lập tức nhận ra sự đường đột của mình, vội vàng nở nụ cười ngại ngùng, chủ động tiến lên giải thích hiểu lầm.
- Các bạn, chúng tôi là thương nhân từ thị trấn Hồng Hà đến, xin hỏi... Đây là đâu?
- Trang trại Trường Tồn.
Người lính canh trực chỉ tay vào tấm biển treo ở cổng, dường như đã trả lời câu hỏi này vô số lần.
- Đây là cổng Tây, là ngôi làng nơi người dân nơi sinh sống, những người buôn bán các người đến cổng Bắc bên cạnh, ở đó có trạm giao dịch và nhà trọ.
Tôn Thế Kỳ nói lời cảm ơn, vội vàng dẫn đoàn người của mình rời khỏi đây, đi một đoạn theo đường cũ, vòng đến cổng Bắc mà họ cần đến.
So với ngôi làng nhìn thấy trước đó, tình hình ở đây càng khiến người ta kinh ngạc hơn.
Không chỉ đường phố rộng rãi hơn, mặt đường giao nhau còn được trải xi măng, dọc đường mang nhà trọ, quán rượu và trạm dịch vụ, hẳn là mới xây dựng không lâu, trông có vẻ khang trang.
Tôn Thế Kỳ đi đến một nhà trọ gần trạm giao dịch nhất.
Ngôi nhà ở đây đủ lớn, trong sân sau còn có chuồng trại buộc gia súc, đặc biệt là một số người đi lại trước cửa không hòa hợp với môi trường xung quanh, rất rõ ràng là cũng giống như mình, đều là những thương nhân đến đây để buôn bán.
Tấm biển trước cửa nhà trọ viết nguệch ngoạc hai chữ [Công lộ] , đại khái là có nghĩa là nhà trọ Công Lộ.
Người phục vụ đứng trước cửa thấy một nhóm người đi về phía này, nhiệt tình giúp họ dắt hai con bò hai đầu vào chuồng.
- Khách đến ăn cơm hay nghỉ trọ?
- Nghỉ trọ.
Tôn Thế Kỳ ném cho anh chàng đó một đồng dinar làm tiền boa, dặn lính đánh thuê trông hàng hóa ở chuồng trại đợi mình quay lại, sau đó một mình bước vào trong tiệm.
Không gian trong tiệm trông cũng rộng rãi như ngoài, cầu thang và sàn gỗ vẫn còn mùi rừng, tầng một có mấy dãy bàn gõ, bếp sau đang bận rộn, mấy vị khách đang ngồi ở góc ăn mì, ngửi thấy mùi thơm lạ.
Ông lão ngồi sau quầy ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nếp nhăn nở một nụ cười khiến người tôi an tâm.
- Chào mừng, lữ khách phương xa, nghỉ trọ hay ăn cơm?
Tôn Thế Kỳ nhìn ông tôi một lúc, trong mắt bỗng lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Ông là ... Hooker của thị trấn Công lộ?!
Ông lão kinh ngạc nhìn hắn.
- Anh quen tôi sao? Tôn Thế Kỳ cười nói: - Tất nhiên là quen rồi, ông quên rồi sao? Năm ngoái tôi còn mua nhựa cây ở đây của ông ... nhưng sao ông lại đến đây mở cửa hàng? Người nhà ông đâu rồi?
- Cửa hàng này là do người dân trong thị trấn chúng tôi hợp tác mở ra, ông nói đến cây camu ư... Thật hoài niệm.
Đôi mắt đục ngầu mang theo chút hoài niệm, nhưng để lão Hooker đi trồng cây thì chắc chắn ông sẽ không làm.
Những cây camu đó đã được chuyển đến khu trồng trọt ở phía tây, mấy chàng trai trong thị trấn ban đầu giúp ông chăm sóc.
Ông và Cú Vọ cùng cha của hắn hợp tác mở nhà trọ này, vốn dĩ Cú Vọ cũng nên ở trong tiệm, nhưng thanh niên không chịu ngồi yên, nhất định phải đi lính, gân đây hình như được điều đến thị trấn Viễn Khê để làm nhiệm vụ.
Tôn Thế Kỳ nhìn quanh một lượt, thấy môi trường ở đây cũng không tệ, hơn nữa người trông coi còn là người quen —— mặc dù ông già này có vẻ như hoàn toàn không nhớ anh.
- Nghỉ một đêm trước đã... Trả tiền thế nào?
- Một đêm 10 bạc, ăn cơm tính riêng.
- Bạc?
Tôn Thế Kỳ sửng sốt. .
- Đinar hoặc CR không được sao?
- Cũng được, nhưng anh phải mang đến trạm giao dịch hoặc ngân hàng để đổi thành bạc. Từ đây đến thị trấn Viễn Khê đều là lãnh địa của ngài Quản lý, chúng tôi không muốn xúc phạm đến vị đại nhân đáng kính đó. Có thể mở cửa hàng ở đây là ân điển của ngài ấy, huống hồ ngài ấy còn là ân nhân của chúng tôi.
Nhìn ra vẻ lúng túng của Tôn Thế Kỳ, lão Hooker cười nói:
- Các anh không cần vội trả tiền, lúc rời khỏi thanh toán hết là được.
Trang trại Trường Tồn mở cửa chưa đầy một tháng, đương nhiên không thể có khách hàng mang theo bạc trong người.
Một ký thịt bò hai đầu 7 - 8 bạc, một con bò hai đầu ít nhất cũng phải 1200 ký, dù bán cho trang trại hay lò mổ thì cũng có thể đổi được không ít tiền.
Lão Hooker không lo họ trả không nổi tiền, nếu họ thực sự trả không nổi, ông cũng có thể giúp họ giới thiệu người mua.
Tôn Thế Kỳ liếc nhìn thực đơn trên quầy, đã hiểu được giá cả ở đây.
- Cho tôi năm phòng.
Lão Hooker mở sổ sách ra xem ngoài.
- Năm phòng? Bên ngoài không phải có hơn bốn mươi người sao?
Tôn Thế Kỳ tùy tiện nói.
- Đó là nô lệ của tôi.
- Nô lệ à ... Thật sự không thích hợp để ở trong tiệm.
Lão Hooker đánh dấu mấy số phòng liền nhau trên sổ sách.
- Phòng của các anh ở cuối hành lang tâng hai. Nhân tiện nhắc nhở anh một câu, Bắc Giao cấm nô lệ.
Tôn Thế Kỳ hơi sững sờ, biểu cảm lập tức trở nên căng thẳng.
- Cấm nô lệ? Chờ đã ... Sao tôi chưa từng nghe nói đến chuyện này?
Nếu nơi này cấm chế độ nô lệ, thì hành trình của hắn có thể phải điều chỉnh một chút.
- Không nghe nói đến là bình thường, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh đến đây, địa bàn do áo khoác xanh quản lý ít nhiều sẽ mang quy tắc kỳ lạ. Nhưng anh cũng đừng quá căng thẳng, ở đây chỉ cấm nô lệ lưu lại, giam giữ bất hợp pháp, bạo lực và buôn bán người bất hợp pháp, có chú ý đến trạm giao dịch bên cạnh không? Anh có thể gửi nô lệ ở đó, mỗi người mỗi ngày thu 5 bạc, trong thời gian gửi cấm tiếp xúc, rời khỏi có thể mang đi.
- Tất nhiên, tôi khuyên anh nên bán thẳng cho trạm giao dịch, giá họ đưa ra cũng không tệ, không muốn bán thì họ cũng không miễn cưỡng. Nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở anh, ở đây không công nhận chế độ nô lệ, chỉ công nhận 'quyên sở hữu hạn chế, vì vậy tốt nhất là đừng dẫn nô lệ đi lang thang trên phố, cũng đừng cố dẫn họ vào thành, càng đừng dùng roi hay gậy đánh họ, cảnh vệ nhìn thấy không chỉ phạt tiền mà còn có thể nhốt anh vào đó hai ngày.
Những nô lệ bị trạm giao dịch mua về sẽ được đưa đến trại tù binh để quản thúc một nhưng thân phận của họ không phải là tù binh mà là 'người bị giám sát.
Chờ đến khi họ thông qua lao động kiếm đủ tiền chuộc mình, học được ít nhất một kỹ năng kiếm sống và có thể thuộc lòng Hiến pháp cơ bản một cách thành thạo, họ sẽ sớm lấy lại thân phận dân tự do, thậm chí là được cấp hộ khẩu, được sắp xếp vào nhà máy hoặc chia ruộng đất.
Điều này thường không mất nhiều thời gian.
Nhanh thì ba bốn tháng, chậm thì cũng chỉ một năm.
Lão Hooker không rõ tại sao ngài Quản lý lại phải làm những việc rắc rối như vậy, nhưng suy nghĩ kỹ thì ý tưởng này cũng khá thông minh.
Ở vùng hoang sơ, thương nhân phần lớn đều tham gia buôn bán nô lệ, cấm hoàn toàn là không khả thi, mọi người có thể lựa chọn không đến đây. Nếu mua về trực tiếp cất đi sẽ dễ dẫn đến việc một số đối tượng lợi dụng sơ hở của hệ thống.
Bản thân mình bán mình, hoặc bán vợ con gì đó.
Nới lỏng nhưng không chặn đứng, cầu đồng tồn dị, giám sát tập trung cũng được coi là một phương án trung gian, ít nhất có thể tránh được những thương nhân dẫn theo nô lệ đi vòng qua đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận