Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 307: Khải Hoàn! Một bữa ăn tối kỷ niệm chiến thắng (1)

Chương 307: Khải Hoàn! Một bữa ăn tối kỷ niệm chiến thắng (1)Chương 307: Khải Hoàn! Một bữa ăn tối kỷ niệm chiến thắng (1)
Nước thải?
Xem ra thông đạo ngầm của hầm rượu này hẳn là cống thoát nước nối liền thành phố Thanh Tuyền, lúc con đỉa già kia dẫn đường thuốc nổ, có lẽ đã cho nổ tung đường ống nước ở gần đó.
Nghe xong Nửa Đêm Giết Gà báo cáo, Sở Quang không trách cứ hắn, chỉ gật gật đầu.
- Tôi biết rồi, các anh làm đã rất tốt, không cần tự trách.
Không tìm được thì thôi.
Những người sống sót trên phố Bethe đã biết được tội ác của con đỉa nước già kia, mặc kệ ông ta có chết hay không, người dân nơi này cũng không có khả năng để ông ấy trở về.
Nói xong, Sở Quang vươn ngón trỏ trượt trên màn hình VM một chút, điểm nhiệm vụ cho người chơi nhỏ này - Xác nhận hoàn thành.
Nhìn theo [Nửa Đêm Giết Gà] vui mừng rời khỏi, Sở Quang tiếp tục nhìn về phía lão Charlie, ném sổ sách trong tay vào trong tay hắn.
- Tôi sẽ mang đi toàn bộ vật tư trong kho hàng, về phần lương thực tôi sẽ mang đi một nửa, còn lại tạm thời đặt ở chỗ này, cho cư dân phố Bethe mua. Ông cất kỹ sổ sách, tôi sẽ thường xuyên để người đến kiểm tra.
- Ngoài ra, tiền tệ chính thức của phố Bethe sẽ được thay đổi thành đồng và bạc, thẻ bạc trước đây vẫn có thể được sử dụng, nhưng không còn chủ động đưa ra thị trường. Sau này nếu có con mồi của dân làng để đổi lấy tiền, ông sẽ trả trực tiếp cho anh ta bạc và đồng là được.
Ban đầu có thể khó khăn trong việc thúc đẩy các loại tiền tệ mới, nhưng Sở Quang sẽ thông qua đòn bẩy giá cả, trong tiềm thức để đưa ra lựa chọn của riêng mình.
Cùng một mặt hàng, mua rẻ hơn bằng đồng hoặc bạc, những người sống sót tự nhiên sẽ có xu hướng giao dịch bằng tiên tệ mới.
Sau khi nghe Sở Quang phân phó, Charlie lập tức hiểu được ý tứ của hắn, gật đầu nói.
- Tôi hiểu ý của ngài. Sở Quang gật gật đầu.
Đúng lúc này, Sở Quang bỗng nhiên nhớ tới, còn có một chuyện quan trọng không nói. Vì vậy, hắn nhìn Charlie hắng giọng, tăng âm lượng, biểu hiện trang trọng tiếp tục.
- Chế độ bạo loạn đã bị lật đổ, và những người sống sót trên phố Bethe sẽ mở ra một trật tự mới.
- Từ giờ trở đi, ông chính là trấn trưởng mới.
- Mỗi tháng tôi sẽ trả cho ông 400 bạc tiền lương, và nhiệm vụ đầu tiên của ông là soạn thảo một quy tắc giấy trắng và đen để làm kế hoạch cho luật lệ đầu tiên của phố Bethe. Sau này tất cả mọi thứ ở đây, sẽ được viết theo pháp luật để làm.
Biểu hiện của Charlie hơi ngạc nhiên.
Tuy rằng đoán được Sở Quang đại khái sẽ để cho mình hỗ trợ hắn giúp đỡ thu thập cục diện hỗn độn nơi này, nhưng tiền lương và pháp luật thành thật đã ngoài dự liệu của lão.
Chẳng lẽ vị đại nhân này đến bây giờ còn cho rằng, thế giới này còn có cứu?
Mặc dù trái tim đây hoang mang, nhưng Charlie cũ không nói gì, chỉ cung kính cúi đầu, vui vẻ chấp nhận bổ nhiệm này.
- Tuân theo phân phó của ngài, đại nhân. ...
Vào buổi tối, khi đoàn caravan cuối cùng rời cổng phía bắc của đường Bethe, những người sống sót của nơi trú ẩn 404 trở về nhà với khúc ca khải hoàng.
Cư dân phố Bethe lộ vẻ mặt mờ mịt nhìn đám người chiến thắng này biến mất ở cuối đường, không ít người còn chưa lấy lại tinh thân từ tiếng pháo sáng kia.
Liền...
Kết thúc rồi à?
Không ai hy sinh cả.
Người bị thương nặng nhất, cũng chỉ là một vị bảo vệ xui xẻo, bị đạn pháo bắn tung tăm gỗ trây xước mặt. Những kẻ xâm nhập sau khi công phá cửa lớn, cũng không giống như kẻ cướp đoạt thiêu sát bắt cóc, mà là đi thẳng đến thành đài ở giữa phố Bethe —— tựa như đám người Triệu Thử nói, bọn họ đến giáo huấn lão trấn trưởng kia, chỉ cần ở nhà đừng ra khỏi cửa sẽ không có việc gì. Đối với lão trấn trưởng không rõ tung tích kia, không ai để ý kết cuộc của ông ta, hết thảy của caravan đều là gieo gió gặt bão, chi bằng nói ông ta tốt nhất là chết, vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Về phần chiến lợi phẩm mà những người đó mang đi, cư dân phố Bethe cũng không có bất kỳ cảm giác gì, bất kể lương thực trong kho lương thực hay vũ khí trong kho vũ khí, những này đều là tài sản của lão trấn trưởng.
Ông ta chưa bao giờ chia sẻ những thứ này với bọn họ, bọn họ tự nhiên cũng không có nghĩa vụ thay ông ta cảm thấy đau lòng.
- Mọi người nói trấn trưởng đi đâu rồi?
- Không biết, hình như không có ai thấy ông ta đi ra từ trong lâu đài.
- Có lẽ là giả vờ trở thành người nhặt mót lén lút.
- Tôi cảm thấy là bị đám áo khoác màu lam kia đánh chết.
- Tôi nghe nói áo khoác màu lam rất ít khi chủ động sử dụng vũ lực, xem ra một nhà trấn trưởng quả thật chọc giận những người này.
- Trấn trưởng mới là lão quản gia?
- Cũng không xấu, tuy nhiên ông ấy đều già như vậy. Chúng ta có thể làm điều đó không?
- Điều tôi quan tâm bây giờ là các cửa hàng tạp hóa... Sau này cửa hàng tạp hóa không còn, chúng ta đi đâu để đổi muối đi.
Nghe thấy cuộc trò chuyện của cư dân, lão Charlie ho khan một tiếng, đi đến trước mặt mọi người.
- Cửa hàng tạp hóa sẽ hoạt động bình thường, tôi sẽ sắp xếp một chủ cửa hàng tận tâm, mọi người không cần lo lắng. Cuộc sống của các bạn sẽ không bị ảnh hưởng bởi những gì đã xảy ra ngày hôm nay, nhưng sẽ tốt hơn bao giờ hết.
- Chúc mừng ngày này đi, bạo chúa áp bức các cậu đã bị lật đổ, về sau sẽ không có ai bán cho các cậu hàng kém chất lượng nữa. Các cửa hàng tạp hóa sẽ được điều hành bởi văn phòng đường phố và không còn nhằm mục đích lợi nhuận, tôi có thể đảm bảo với các bạn. Văn phòng đường phố?
Cái gì vậy?
Cư dân phố Bethe hai mặt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên họ nghe nói những lời lẽ xúc động như vậy.
Trên thực tế, lão Charlie cũng là lần đầu tiên nghe nói về nó.
Chẳng qua, gọi cái gì cũng không sao cả.
Tên chỉ là một biểu tượng.
Mấu chốt vẫn phải xem nó làm thế nào.
Một đám cư dân tụ tập cùng một chỗ bảy miệng tám lưỡi một hồi, cũng không thảo luận ra nguyên nhân, cuối cùng đều tản ra tất cả mọi thứ. ...
Ở phía bên kia, tiền đồn của nơi trú ẩn 404.
Trên đường về chỗ ở, Sở Quang phân phó vài người chơi nhỏ hệ sức mạnh hỗ trợ, dỡ vật tư trong xe bạt xuống, chuyển vào kho hàng và kho thóc phân loại xong.
Hơn mười tấn lương thực, còn có hơn mười tấm lông thú, cùng với một đống lớn gia vị.
Nhìn kho thóc gần như bị nhồi nhét, Sở Quang lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui của thổ hào.
Cái này cũng quá sảng khoái đi.
Nếu không... Dứt khoát đánh hết thổ hào cách vách là được.
Ngay khi Sở Quang đang lắc lư trên lập trường trung lập hay trở thành người tà ác, lão Lư Tạp đứng ở một bên, vẻ mặt cung kính bẩm báo với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận