Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 550: Cuộc chiến mỹ thực (2)

Chương 550: Cuộc chiến mỹ thực (2)Chương 550: Cuộc chiến mỹ thực (2)
Da được đưa vào kho, một thợ thuộc da sẽ đến lấy chúng sau. Thịt sống chia làm hai phần, phần lớn là của Dư Hổ, phần nhỏ là phần thưởng giết mổ, được trả về kho căn cứ theo thỏa thuận.
Triệu Thử lật sổ cái ra, đánh dấu lên đó, sau đó cẩn thận đếm 20 bạc từ trong ngăn kéo rồi đặt lên bàn.
- Đây là 20 bạc, cậu cất đi.
Nhìn bạc trên bàn, Dư Hổ cầm lên một cái, ước lượng trong lòng bàn tay, tò mò hỏi.
- Làm sao mà bạc này lại thay đổi phong cách rồi?
Nó nặng hơn rất nhiều so với trước đây, cũng trông mới hơn.
Triệu Thử giải thích.
- Người quản lý nói đồng xu trước kia rất bất tiện, xu bạc mới sẽ được sử dụng trong tương lai.
Mặc dù hắn không thể nói nó bất tiện ở đâu, nhưng đây là lời giải thích của người quản lý.
- Bạc lúc đầu thì sao ?
Dư Hổ nhớ ra ở nhà vẫn còn một ít, nếu không dùng được, phải nhanh chóng nhờ ông già thay thế tất cả bằng muối.
Nghe thằng bạn hỏi điều này, Triệu Thử xua tay, nhanh chóng trả lời.
- Không có gì đáng ngại, quản lý nói, dù là tiền mới hay cũ, nhà kho và ngân hàng sẽ nhận hết, nhưng khi thối tiên lẽ, sẽ không tính.
Thấy không ảnh hưởng gì đến gia đình, Dư Hổ thở phào nhẹ nhõm, bỏ hết những đồng bạc trên bàn vào túi.
Nhìn Dư Hổ đang thu dọn đồ đạc, Triệu Thử hỏi.
- Cậu lát nữa sẽ trở về thẳng?
Dư Hổ nói. - Không vội, lát nữa còn đi thăm em gái, cậu có chuyện gì muốn tôi mang về không?
Triệu Thử nói.
- Không, bây giờ chúng tôi được trả lương hàng tháng... Nếu không, cậu giúp tôi về thông báo cho gia đình rằng đợi thêm hai tuần, khi đến lượt tôi nghỉ, tôi sẽ dành thời gian để vê nhà thăm mọi người.
Dư Hổ gật đầu.
- Được rồi, tôi sẽ nhắn lại cho cậu.
Nghe câu hứa, Triệu Thử lộ ra nụ cười thoải mái.
- Cảm ơnl
Đúng lúc này, một số cư dân của nơi trú ẩn chạy đến cách đó không xa, chỉ vào các kệ và lảm nhảm điều gì đó.
Giọng nói kích động như cãi vã.
- Tiêu Tiêu, tôi muốn tiêu!
- Tôi cũng muốn.
- Đừng chen ngang, tôi đến trước!
Nhìn Tỉnh Linh Vương Phú Quý đang đi đầu, Dạ Thập chạy không lại hắn, không khỏi phun ra một câu.
- Thợ săn như cậu thì xin tiêu làm chó gì?
Tỉnh Linh Vương Phú Quý trợn tròn mắt, nói:
- Chuyện của tôi, cần cậu lo chắc, có luật nào không cho thợ săn làm đầu bếp sao?
Loại cơ hội tiến vào Đại sảnh Danh vọng này, hắn làm sao có thể bỏ lỡ.
Mặc dù hắn không biết nấu ăn, nhưng điều đó không quan trọng.
Làm đồ ă thì không phải có tay là được?
Gia vị đã sẵn sàng, chẳng lẽ còn lo lắng nó làm không ngon?
Cho nên, điểm mấu chốt là thu thập đủ các loại các gia vị.
Triệu Thử liếc nhìn VM, khéo léo lấy hai túi tiêu cuối cùng ra khỏi kệ, đưa cho người ở phía trước, phát âm không chuẩn.
- Đây là túi cuối cùng, không còn nữa.
Nghe vậy, những người phía sau lập tức tản ra với vẻ mặt thất vọng.
Chỉ có chiếc áo khoác màu xanh mua được đồ là trông rất vui, sau khi nói cảm ơn, hắn hào phóng lấy máy ảo ra trả tiền, sau đó vội vã bỏ đi.
Nhìn bóng lưng xa xa, Dư Hổ tò mò hỏi.
- Vừa rồi hắn mua cái gì?
- Đó là 'hạt tiêu, một loại gia vị có vị lạ, dù sao thì tôi cũng không thích nó lắm.
Nói đến đây, Triệu Thử dừng một chút, sau đó nói thêm:
- Trừ phi rắc lên thịt nướng.
Thịt nướng à.
Dư Hổ vô thức nuốt nước bọt, nghĩ đến quầy thịt nướng ở cổng bắc.
Thức ăn được bán ở đó có mùi vị quá tuyệt vời.
Khi nhìn về phía cổng phía bắc, Dư Hổ đột nhiên nhận thấy ở đó có một chút nhộn nhịp. Có rất nhiều áo khoác màu xanh chạy quanh, một số lấy đồ gì đó từ trong kho thóc, một số thì chạy nhanh vào kho thóc muốn lấy gì đó, một số người lại di chuyển một số bàn gõ, lều gỗ ra từ nhà kho.
Bình thường thì buổi tối ở đó mới có nhiều người, tại sao buổi trưa hôm nay lại bận rộn như vậy?
- Đằng kia xảy ra chuyện gì?
Dư Hổ cảm thấy hôm nay mình tò mò hơn cả tuần trước cộng lại.
Triệu Thử cười nói.
- Cậu nói ở đó à, một tuần nữa sẽ có lễ kỷ niệm!
- Lễ kỷ niệm?!
Dư Hổ ngạc nhiên nhìn Triệu Thử.
- Có ai định kết hôn à? Tổ chức một lễ kỷ niệm cần chuẩn bị trước một tuần, phải là một người có địa vị cao mới có thể làm.
Chẳng lẽ...
Có phải là Sở đại ca không?!
- Kết hôn cái gì, cái đó gọi là... Ngày đầu năm mới!
Triệu Thử không quen thuộc lắm với cách phát âm của từ đó, giữ lại một lúc trước khi nhớ ra.
- Cư dân của nơi trú ẩn có ý định ăn mừng năm mới đến, ngày cuối cùng và đầu tiên của năm dường như là một ngày lễ quan trọng đối với họ. Tôi không biết nhiều về các chỉ tiết cụ thể, nhưng nó giống như một lễ hội.
Dư Hổ biết chuyện này.
Ví dụ như trước đó, khi con trai út của trấn trưởng già vừa đến một tháng tuổi, ông ấy đã cho họ một cái bánh khoai sừng dê và bảo họ đến lâu đài nửa ngày để làm lao động.
Ngoại trừ vị trấn trưởng già và những của ông ta, không ai vui vẻ cả.
Nhưng...
Mừng năm mới, hắn lần đầu tiên nghe đến loại chuyện mới mẻ này, khiến hắn tò mò không thôi.
Nhìn thấu biểu cảm trên mặt Dư Hổ, Triệu Thử cười nói.
- Vẫn chưa phải thời điểm bận rộn nhất, đợi đêm cuối cùng của tháng chạp, cậu nếu có rảnh thì đến xem.
- Tôi cá là sẽ rất náo nhiệt vui nhộn!
Dư Hổ mạnh mẽ gật đầu nói.
- Ừm, tôi nhớ rồi... Nhưng buổi tối, không tiện trở về đúng không?
- Trở về làm chuyện gì, đến lúc đó ngủ ở chỗ của tôi.
Triệu Thử vỗ vỗ vai bạn mình, mỉm cười nói:
- Ký túc xá của tôi còn rất nhiều chỗ, đủ cho cậu ngủ, khỏi lol...
Lối vào phía bắc của tiền đồn. Lúc này đang rất ồn ào.
Các người chơi đang thể hiện tài năng của mình, hoặc bận rộn dựng quầy hàng, hoặc đun sôi thứ gì đó trong vạc, toàn bộ cổng phía bắc tràn ngập một mùi lạ, ngay cả gió bắc xuyên qua khu rừng cũng không thể thổi đi.
Thu Diệp nấp ở phía sau lưng chị mình chớp đôi mắt tò mò nhìn quanh.
Cô chưa bao giờ thấy một cảnh tượng sống động như vậy.
- Chồn đen! Chỉ xuất hiện buổi tối trong vùng Đất Chết! Có ai muốn nó không? Chỉ cần đến bên ngoài trang trại Trường Tồn thì có thể bắt được nó, tôi cần mua số lượng lớn.
- Quét dọn đường số 76, có anh em nào lên xe không, tôi nghe nói ở đó có một ổ linh cẩu.
- Tổ đội ba người đang cần một hệ cảm giác, người mới đều ok.
- Lão Na, cậu vừa ném thứ gì vào nồi thế?!
- Bà chủ Nha Nhal!Giúp Đuôi xem cái này có độc không?
- Cũng giúp cả tôi nữa.
- OalIChỉ cần đặt nó lên bàn, đừng nhét nó vào miệng tôi chứ!
Tiếng Nha Nha vang vọng, khiến lính canh nhìn qua đó, nhưng lại bỏ đi khi họ thấy rằng mọi thứ đều ổn.
Lối vào chợ cách đó không xa.
Tinh Linh Vương Phú Quý lắc hai túi tiêu trong tay về phía Dạ Thập, đắc ý đi về phía đồng đội của mình, nơi anh Chuột Đồng và llena đang đợi hắn.
Chửi thầm ba tên này một tiếng, Dạ Thập đi về phía đồng đội của mình.
- Mẹ nó! Tôi không mua được gia vị! Tiêu đều bị bán hết, thật quá đáng.
Từ khi nào những người này trở nên giàu có như vậy.
1 bạc 1g tiêu, vừa ra tay đã mua cả hai bao, thực sự quá mức.
Lão Bạch an ủi hắn.
- Không sao, không mua được thì thôi, dù sao thì cuối cùng cũng chư chắc đã sử dụng. Cuồng phong nói.
- Chà, tốt hơn hết là chúng ta nên sử dụng một số vật liệu đơn giản, tôi nghĩ xác suất chiến thắng trò chơi sẽ cao hơn.
Gia vị sẽ rất nhanh bị bán hết là điều mà nằm trong dự đoán của Cuồng Phong.
Bởi vì, phần thưởng không chỉ thưởng đạt được danh hiệu hàng năm mà còn được đưa vào Đại sảnh Danh vọng.
Đây sẽ là một cuộc cạnh tranh rất khốc liệt, chuyện này rất hợp tình hợp lý, mọi người đều muốn là người chiến thắng.
Nếu không ai tranh đua, Cuồng Phong sẽ phải tự hỏi liệu rằng game có bị lỗi hay không.
Đúng lúc này, có một con cua móng vuốt nằm bên cạnh họ.
Những người mới đi ngang qua gần đó không khỏi nhìn sang bên này, họ không thể không nguyền rủa những Âu Hoàng thật đáng ghét, quá may mắn rồi.
Vào mùa đông, những con đường bị chôn vùi, vẫn có thể tìm thấy tổ của những con cua móng vuốt.
Không phải là Âu Hoàng thì còn là gì.
Khiêng một túi bột mì ra khỏi cổng bắc, Trương Hải nhìn thấy con cua lớn, hai mắt trừng †1o.
Đi tới nhìn xem, hắn không nhịn được hỏi.
- Các anh lấy đâu ra một con cua lớn như vậy?
Dạ Thập không giấu diếm, lười biếng khoe khoang.
- Có một cái lỗ trên mặt đất ở bờ phía bắc của Lăng Hồ với một con cua móng vuốt ngủ đông. Chúng tôi thấy nó đang ngủ, vì vậy chúng tôi nhân cơ hội cho nó một cú.
Dù tốn một ít tiền, nhưng nó hoàn toàn xứng đáng.
Trương Hải mắng nói:
- Mẹ nó, sao lúc nào các anh cũng có thể tìm được thứ tốt như vậy?
Nhìn thấy dáng vẻ đố ky, ghen tị và thù hận của Trương Hải, Dạ Thập mỉm cười nói.
- Chủ yếu là do ăn ở? Trương Hải: - #%(@I
Phương Trường và Cà Chua Trứng Tráng đứng cùng nhau, nhìn chằm chằm vào con cua móng vuốt trên mặt đất, đang thảo luận về cách nấu nó.
Một người sành ăn, người kia giỏi nấu, khi hai người họ đứng cùng nhau, có thể coi là một sự kết hợp đầy lạ kỳ.
- Tôi đã xem kỹ thông báo, yêu cầu chỉ là 'đơn giản và ngon miệng, chúng ta phải sử dụng càng nhiều nguyên liệu có sẵn càng tốt để cơ hội chiến thắng cao hơn.
Cà Chua Trứng Tráng lắc đầu.
- Nó quá trừu tượng.
Phương Trường trầm ngâm nói.
- Đúng vậy, bảo quản thịt cua như thế nào mới là vấn đề.
Ngay cả trong mùa đông, rất khó để bảo quản thịt cua cho đến ngày thứ ba, đến ngày thứ tư, ngay cả khi thịt không bị hư, hương vị sẽ tệ hơn nhiều do mất nước.
Mà hiện tại thì còn tới 7 ngày nữa mới đến ngày đầu năm mới.
Có thể tìm thấy con cua móng vuốt này quả thật là ngẫu nhiên, hắn không tự tin rằng mình sẽ có thể tìm thấy một con khác.
Cà Chua Trứng Tráng sờ sờ cằm, đột nhiên nói.
- Bảo tồn thịt cua... Tôi có chút ý tưởng.
Phương Trường nhìn hắn.
-Ð?
Cà Chua Trứng Tráng tiếp tục nói.
- Tôi trước đó thấy các công nhân nhà máy gạch nhặt cỏ từ hồ để xử lý những con cá chưa ăn hết, để nó có thể con tươi ngon cho đến ngày thứ hai hoặc thứ ba. Tôi không biết liệu nó có hữu ích cho thịt cua hay không, nhưng tôi cảm thấy mình có thể thử.
Phương Trường chưa bao giờ nghe nói về một loại cây kỳ lạ như vậy.
- Cỏ gì?
Cà Chua Trứng Tráng nói. - Xem sách minh họa trên trang web chính thức, nó được gọi là cỏ trâu nước, nhưng hiệu quả cụ thể là gì thì không được viết.
Phương Trường lập tức hỏi câu hỏi quan trọng nhất.
- Có thể tìm thấy nó vào mùa đông không?
Cà Chua Trứng Tráng lắc đầu nói.
- Tôi không biết, nhưng khi tôi phát hiện ra chuyện này, tôi tò mò nên đã hái rất nhiều, sấy khô và đặt nó trong tủ với ý định từ từ nghiên cứu, nhưng đến giờ vẫn phát huy ra tác dụng.
Nghe thấy lời này, Phương Trường lập tức trở nên vui vẻ, hưng phấn nói.
- Người anh em tốt!
Cà Chua Trứng Tráng gãi sau đầu.
- Nhưng ngay cả khi vấn đề bảo quản thịt cua được giải quyết... Chúng ta nên làm món gì đây? Chúng ta không thể chỉ nướng nó trên than củi, phải không?
Mặc dù điều đó không phải không thể, nhưng nó quá không có kỹ thuật, vẫn còn một chút khó khăn nếu muốn giành được giải thưởng.
- Cái này dễ nói.
Phương Trường nở một nụ cười tự tin trên khuôn mặt.
- Tôi vừa thấy hạn chế của nhà kho về việc bán lúa mì xanh và khoai sừng dê đã tạm thời bị dỡ bỏ.
Cà Chua Trứng Tráng hơi sững sờ một chút, nghe không hiểu.
- Chú em có ý gì...
- Rất rõ ràng, mọi thứ đều nằm trong hai tiêu chí rẻ và ngon! Tại sao hạn chế lại được dỡ bỏ vào thời điểm này?
Ánh mắt Phương Trường lấp lánh nhìn Trứng Tráng huynh nói tiếp.
- Anh bạn, anh có bao giờ nghe nói về bánh đa cua chưa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận