Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 663: Khứu giác thương nghiệp của Con Muỗi cùng mới người chơi lên mạng! (1).

Chương 663: Khứu giác thương nghiệp của Con Muỗi cùng mới người chơi lên mạng! (1).Chương 663: Khứu giác thương nghiệp của Con Muỗi cùng mới người chơi lên mạng! (1).
Sáng sớm.
Lý Ngưu ngáp dài, bước ra từ ký túc xá công nhân.
Như thường lệ, hắn xách chậu nhôm ra vòi nước công cộng rửa mặt, sau đó đến cổng nhà máy nhận hai chiếc bánh bao, định đứng ăn xong rồi vào làm việc.
Kể từ khi Lý Ngưu gia nhập Nhà máy thép số 81, trở thành một công nhân vẻ vang, đã trôi qua hai, ba tháng.
Trước cơn khủng hoảng bị bộ tộc Tước Cốt xâm lược, nhà máy thép mở rộng sản xuất, bằng sự chăm chỉ, thông minh và hiếu học, ông nhanh chóng được thăng chức giám đốc nhà máy.
Đến giờ, Lý Ngưu đã từ một công nhân tạp vụ, làm đến chức tổ trưởng quản lý năm, sáu người, thuộc nằm lòng sổ tay hướng dẫn vận hành và sổ tay an toàn do nhà máy phát. Không những lương tháng tăng gấp đôi, mà cư dân nơi trú ẩn còn cấp cho hắn một chiếc VM.
Ai cũng biết, chỉ có những nhân viên cốt cán nhất của nhà máy mới đủ tư cách đeo VM, để liên lạc trực tiếp với những cư dân nơi trú ẩn toàn năng kia.
Đối với những cư dân vùng Đất Chết sinh sống ở khu vực này, chiếc VM đeo trên cánh tay không chỉ là công cụ giao tiếp, mà còn là một biểu tượng của địa vị.
Nó có nghĩa là sự công nhận.
Nếu không có gì bất ngờ, sang năm hắn sẽ được ngồi vào vị trí chủ nhiệm xưởng.
Thực ra không chỉ riêng Lý Ngưu, dạo gần đây cư dân Phố Bethe đến đây làm việc ngày càng đông, những công việc nhặt nhạnh, săn bắn ban đầu chẳng còn ai thèm làm.
Nghe nói tên Dư Hổ kia hình như còn trở thành hội trưởng Công hội Thợ Săn rồi?.
Nhưng Lý Ngưu lại chẳng thèm ghen tị.
Một là vì tên Dư Hổ kia quả thực có chút bản lĩnh săn bắn, hai là vì hắn khá hài lòng với cuộc sống hiện tại. Dù làm công việc gì, họ đều có tương lai tươi sáng.
Ăn hết chiếc bánh bao trên tay, Lý Ngưu vỗ tay, định bước vào nhà máy, thì thấy góc phố có vẻ náo nhiệt.
Hình như là xưởng của Công nghệ Địa tinh?
So với Nhà máy thép số 81 rộng rãi ở cổng, thì Công nghệ Địa tinh này dù là mặt tiền hay quy mô, quả thực chỉ có thể coi là một xưởng.
- Có xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Ngưu chặn một người dân nơi đang đi ngang qua, tò mò hỏi/
- Sao lại náo nhiệt thế?
Người dân nơi đó trả lời.
- Hình như Công nghệ Địa tinh mở xưởng mới, đang tuyển người, tôi vừa đi xem rồi, một ngày trả 10 bạc, tính theo tháng.
10 bạc có thể mua được hai cân khoai tây, hoặc ba cân ngô... Hoặc hai bát mì.
Hầu hết các nhà máy ở đây đều bao ăn ở, tiền lương được trả đều có thể tiết kiệm, một ngày có được 10 bạc đã là rất có lương tâm rồi.
Tuy nhiên...
Đó là Công nghệ Địa tinh.
Phần lớn những người sống sót cũng không có ấn tượng tốt về nơi đó, vì họ luôn nghe thấy tiếng ồn ào chói tai phát ra từ nhà máy.
Thường xuyên có những tin đồn kỳ lạ truyền ra.
Họ đang nghiên cứu một loại vũ khí hủy diệt hàng loạt nào đó.
Lý Ngưu phát hiện ra rằng có khá nhiều người tụ tập ở cổng nhà máy, nhưng chẳng mấy ai đến ứng tuyển.
Hắn chẳng thấy lạ gì khi Công nghệ Địa tinh không tuyển được người...
- Chết tiệt! Sao chẳng có ai vậy.
Cả buổi sáng chỉ tuyển được tám người. Nhìn vào danh sách nhân viên trên tay, WC Thật Sự Có Con Muỗi không nhịn được mà chửi thề.
Rõ ràng chế độ đãi ngộ đều như nhau, tại sao mỗi lần Nhà máy thép số 81 tuyển dụng là cổng chật cứng người, còn mỗi lần mình tuyển dụng thì cổng toàn là người hóng hớt?
Có hợp lý không?
Rõ ràng là không hợp lý!
Nghĩ đi nghĩ lại, Muỗi cũng chỉ nghĩ ra được một lý do.
Không còn nghỉ ngờ gì nữa, chắc chắn tôi đã bị đám chó phát hành 'cân bằng.
Một tân binh đứng bên cạnh không nhịn được mà chen vào.
- Có bao giờ nghĩ rằng tiền lương của anh quá thấp không?
Ba người chơi khác cũng đồng tình nói.
- Đúng vậy, một ngày 10 bạc... Anh nghĩ ra được à.
- Đúng rồi, cho có tí tiền này thì chó cũng chẳng thèm làm, hôm qua ông đây đi giao đạn dược một chuyến còn được 10 bạc 10 cống hiến cơ.
- Nhà tư bản đáng ghét! Cẩn thận bị treo lên đèn đường đấy.
Bốn người này là nhân viên mới mà Muỗi tuyển dụng, đều là những người mới chơi phiên bản Alpha1. 1, ID cũng là những biệt danh gồm hai chữ khá gọn gàng: Đoạt Mệnh, Tru Hồn, Sát Thần, Hòa Giải.
Nghe ID này, tuổi tác chắc không lớn lắm.
Tuy nhiên cả bốn người đều cho biết, mình đã tốt nghiệp, thậm chí còn khoe cả bằng tốt nghiệp.
- Các chú tân binh này biết cái rắm! Con Muỗi đỏ mặt tía tai, trừng mắt nhìn bốn người mới này, biện minh cho hành vi bóc lột của mình.
- Tiền lương cho NPC... 10 đồng bạc đã là nhiều lắm rồi.
Nhà máy thép số 81 bên cạnh, không phải cũng trả cho những người này sao.
Nói thật lòng, 10 bạc có ít không?
Trước đây, tiền lương mỗi ngày của những NPC này còn chưa đến 2 bạc, mình trả nhiều như vậy đã là tốt lắm rồi.
Đều tại người quản lý phát tiền quá hào phóng, phần thưởng nhiệm vụ cho quá nhiều, dẫn đến mấy tháng nay lạm phát kinh khủng.
Trước đây, những người mới chơi cày cả ngày mới kiếm được 10 bạc, việc 5 bạc cũng có người tranh nhau làm, cho 1 bạc là vui lắm rồi.
Không giống như bây giờ.
Công việc lương theo giờ 10 bạc, đám tân binh này đều chê ít.
Hơn nữa, họ còn nói một cách có lý về sự lười biếng.
Cũng là nhiệm vụ 10 bạc, giao việc vặt cho nơi trú ẩn thì ít nhất cũng có điểm cống hiến, điểm cống hiến đủ rồi có thể mua đất, mua thiết bị công nghệ cao.
Cho dù giao việc vặt cho Nông trại Trường Tồn, cũng có thể nhận được danh tiếng trong khu vực. Danh tiếng cao không chỉ có thể mở cửa hàng mà còn có thể giữ chức trong các cơ quan chính quyên.
Điều này không thú vị hơn nhiều so với việc làm sao.
Mỗi khi nghe những lời lẽ này, Muỗi không khỏi đau lòng thở dài.
Những tân binh ngày nay, thật sự là chẳng có chút tinh thần cống hiến nào.
Đều không cố gắng nữa rồi, hắn còn xông pha thế nào?
Công nghệ Địa tinh làm sao để phát triển mạnh mẽ?
Nếu không phải vì bốn người này có khả năng chuyên môn 'sửa chữa động cơ mà mình vừa hay cần đến, thì Muỗi nói gì cũng không thuê mấy tên thừa thãi này.
Đoạt Mệnh không tin lời quỷ quái của tên này, rất không nể mặt mà lật một con mắt.
- Có giống nhau không? Nhà máy thép số 81 là doanh nghiệp do nơi trú ẩn đầu tư, ngoài tiền lương còn tặng cả phiếu quà tặng nữa.
Tru Hồn:
- Đúng vậy, và tôi nghe nói, các doanh nghiệp do nơi trú ẩn nắm giữ cổ phần không chỉ tuyển dụng suốt đời, thỉnh thoảng còn tặng cả nồi niêu xoong chảo xà phòng dầu muối gì đó, nửa đời trước làm việc cho nơi trú ẩn, nửa đời sau có con thì nơi trú ẩn nuôi. Sát Thần: - Này, so sánh như vậy, Công nghệ Địa tinh thật là keo kiệt.
Hòa Giải: - Không thể đồng ý hơn, nhà tư bản đáng ghét quá.
WC Thật Sự Có Con Muỗi nghe vậy liền sốt ruột.
- Chết tiệt! Tiền quà tặng đó có thể tiêu được mấy đồng? Còn nữa, đó đều là thiết lập của trò chơi, các cậu cũng tin thật à?
Bốn người không hẹn mà cùng lật một con mắt.
Quà tặng không đáng giá mấy đồng.
Thế thì anh tặng đi.
Không thèm để ý đến mấy tên tân binh hát ngược lại mình, Muỗi rút bút và sổ tay, âm thầm tính toán.
Suy nghĩ một lúc, hắn cắn đầu bút lẩm bẩm.
- Hãy tăng lương của NPC lên 12 bạc...
- Thêm nữa thì không kiếm được rồi.
Tiền lương 12 bạc một ngày, tiền lương một tháng là 360 bạc, 20 người là 7200 bạc.
Nghĩ đến việc tăng thêm 7200 bạc chỉ phí, Muỗi đau lòng không thôi.
Đáng ghét!
Tại sao không thể áp dụng chế độ nô lệ?
Đều là Đất Chết rồi, bỏ tiền mua hai nô lệ làm việc có quá đáng không?
Mình lại không phải không cho họ ăn.
Cuối cùng Muỗi vẫn tăng lương.
Và thực tế cũng chứng minh, cho thêm chút tiền vẫn có tác dụng.
Buổi sáng những công nhân tạm thời còn đang hóng hớt, sau khi thấy tiền lương mỗi ngày tăng thêm 2 bạc, cũng lần lượt đến đăng ký.
Làm việc tại Công nghệ Địa tinh tuy có hơi đáng sợ, nhưng chỉ cần tiên lương đủ thì cũng chẳng ai quan tâm nhiều đến thế.
Msaf lại... Cũng chưa từng nghe nói có người nào bị nổ chết phải không?
Vội vã trước khi hoàng hôn, cuối cùng cũng chiêu mộ đủ người, Muỗi thở phào nhẹ nhõm, lập tức bắt đầu sắp xếp sản xuất.
Còn về lý do tại sao đột nhiên tuyển dụng, chủ yếu là do Công nghệ Địa tinh mới mở một nhà máy gần đây.
Và nguyên nhân của mọi chuyện, chính là hôm qua Muỗi biết được trên diễn đàn, mặt nạ phòng độc của thành Cự Thạch bán rất đắt, nhu cầu lại rất lớn.
Cho dù tiền lương chỉ có hai viên chip, những người bình thường cũng sẽ mua một cái cho mình và gia đình.
Muỗi có khứu giác kinh doanh nhạy bén, lập tức ngửi thấy cơ hội kiếm tiền từ đó.
Nhu cầu cấp thiết của Đất Chết là gì?
Chắc chắn là thứ có thể cứu mạng.
Thủy triều ập đến, toàn bộ Thành phố Thanh Tuyền đều chìm trong đám mây bào tử.
Những chất nhờn và bào tử đó không thể giết chết bằng cơ bắp và đạn dược.
Ngay cả những người đã thức tỉnh cũng không thể chịu đựng được việc liên tục hít phải các chất độc hại.
Cho dù là thương nhân đi buôn bán ở thành Cự Thạch hay người dân nơi ở đó, đều cần ít nhất một chiếc mặt nạ phòng độc để đảm bảo an toàn cho bản thân.
Phát hiện ra cơ hội kinh doanh này, Muỗi lập tức vui mừng không nói nên lời.
Hắn không nói hai lời lập tức lên mạng, thức trắng đêm đến chỗ trợ lý của người quản lý để đăng ký một công ty con có hoạt động kinh doanh chính là 'sản xuất thiết bị quân dụng, đồng thời xin mở nhà máy mới.
Mặt nạ phòng độc có hàm lượng công nghệ gì?
Mở ba lỗ trên cao su, nhét nút chai nhựa vào than hoạt tính làm bộ lọc, kẹp hai vòng nhôm vào một miếng kính là xong chuyện.
Do người hàng xóm của họ là Nông trại Brown trồng rất nhiều cây cao su nên cao su của nơi trú ẩn rất rẻ, chỉ đắt hơn lương thực một chút. Nhựa cũng rất dễ kiếm, loại rác thải phổ biến nhất trên Đất Chết chính là chai nhựa. Hơn nữa, cho dù không dùng đến rác nhặt được, thì nhà máy hóa chất ở khu công nghiệp cũng có thể tự tổng hợp poly Etylen rồi, giá còn rẻ hơn cả gỗ.
Muỗi nghiên cứu kỹ lưỡng một chút, tính cả chi phí nhân công và mua nguyên liệu, nếu quy mô sản xuất tăng lên, chi phí thậm chí có thể giảm xuống dưới hai bạc.
Một chiếc mặt nạ cho dù chỉ bán được 10 viên chip, đối với hắn cũng là lợi nhuận gấp đôi trở lên.
Nếu đổi số viên chip kiếm được thành đặc sản nơi của thành Cự Thạch rồi vận chuyển về, thì lợi nhuận trong đó càng khủng khiếp hơn.
Nhìn vào nhà máy mới tinh, ngồi trước bàn làm việc bận rộn của những công nhân, trên mặt Muỗi nở nụ cười đắc ý, không nhịn được tự khen mình một câu.
- Mình là một thiên tài!
Đứng sau hắn, Đoạt Mệnh không nhịn được mà thốt ra một câu thành thật.
- Tôi nhớ ý tưởng này là do Chuột Đồng nghĩ ra phải không?
Muỗi nói một cách hờ hững.
- Không quan trọng! Tôi là người đầu tiên làm.
Trời ạ.
Mặt của tên này cũng quá dày rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận