Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 173: Mua bán phân chỉm (1)

Chương 173: Mua bán phân chỉm (1)Chương 173: Mua bán phân chỉm (1)
Đây là trận tuyết thứ hai của thành phố Thanh Tuyền từ khi vào tháng chín đến nay.
Hơn nữa vô cùng trùng hợp là, vừa hay đúng vào lúc người chơi thay đổi onl off, không ít người vừa mở cửa đã nhìn thấy những bông trắng bạc rơi xuống cạnh bó đuốc.
"Bây giờ mới hạ tuần tháng chín bà... mùa đông cũng đến quá sớm rồi."
"Quả thực hơi sớm."
"Dùng lý tính phân tích, có lẽ là quỹ đạo bên ngoài không gian đã che mất một phần ánh sáng dẫn đến lượng nhiệt của tinh cầu này không đủ. Cộng với hoạt động nền văn minh nhanh chóng suy yếu do chiến tranh gây ra, thực vậy um tùm dẫn đến bớt hiệu ứng nhà kính...
"Ơ, trò chơi này còn làm đến mức chân thực vậy hả?"
"Vậy phải xem bên vận hành trò chơi thiết kế như nào, dù sao thiết kế trang web không phải đã nói bọn họ sẽ đánh lên đến trời sao, cho phép bọn họ nói lung tung, không cho phép tôi được nói à?"
"Mẹ..."
Cửa thành bắc truyền đến tiếng mở cửa.
Xác nhận là người của mình xong cảnh vệ trên tường thành chào hỏi, người chơi ở bên cạnh nâng then cửa lên thả người bên ngoài vào trong.
Sở Quang nhìn về phía cửa bắc.
Chỉ thấy một người chơi hệ sức mạnh và một người chơi hệ cảm nhận thức, khiêng một người đàn ông bị trói thành bánh chưng, thiếu một cái tai bước nhanh vào sau đó vứt xuống trước mặt mình.
Cùng bị vứt trên đất còn có một thi thể linh cẩu biến dị.
"Ngài quản lý thân mến, chúng tôi phát hiện tên này ở gần điểm quan sát phía bắc."
Trên người hai người chơi có vết thương, rõ ràng vết thương của người đàn ông này nặng hơn, trên đầu gối cắm một đoạn mũi tên gãy, đau đến mức suýt xoa.
Người đàn ông nằm bò trên mặt đất không hiểu hai người phía sau nói gì, dùng vẻ mặt lo sợ vươn đầu ra cầu xin Sở Quang tha cho.
"Đại, đại nhân, tôi là người nhặt rác ở gần đây, không biết đã mạo phạm ngài lúc nào."
"Người nhặt rác sẽ không ở bên ngoài vào giờ này."
"Tôi, không cẩn thận bị chậm mất một lúc..."
Không thèm quan tâm đến lời nói của hắn ta, Sở Quang lấy ra năm đồng xu từ trong túi đưa cho người chơi để bọn họ tự chia, sau đó anh cúi người nhìn người đàn ông đó, ngón trỏ ngoắc lên vòng cổ trong cổ áo hắn ta.
Trên sợi dây là xương ngón tay của người.
Hơn nữa trông có vẻ là ngón trỏ.
Ở tộc Huyết Thủ, đầu lâu là đồ dùng 'ngự dụng' của thủ lĩnh, mà xưởng ngón trỏ là trang sức đa số kẻ cướp đoạt yêu thích.
Bọn chúng sẽ chặt đứt ngón trỏ của tù binh, phơi khô làm thành đồ trang sức như lắc tay, dây truyền, móc treo thậm chí giáp bằng xương để khoe khoang sự anh dũng và dã man của bọn chúng.
Sở Quang ghét bỏ vứt cái vòng cổ trơn trượt đi, anh lạnh mặt đứng thẳng dậy.
Anh không nhìn cái người đàn ông mặt xám như tro tàn mà nhìn về phía hai người chơi.
"Kẻ cướp đoạt."
"Đưa đến giá treo cổ."
Hai người chơi vui mừng nói.
"Rõ
"Tuân mệnh."
Mang người sống trở vê chỉ vì làm như vậy phần thưởng sẽ tương đối cao, cách xử lý của người quản lý với kẻ cướp đoạt, đa số người chơi đã không còn xa lạ.
Vì vậy sau khi nghe mệnh lệnh đưa đến giá treo cổ, bọn họ không hề bất ngờ.
Nhưng với người chuẩn bị bị treo cổ là một tâm trạng khác.
Dường như đoán được vận mệnh của mình, tiếng kêu gào bi thương và cầu xin tha mạng vang lên khắp đường đưa ra ngoài cửa bắc, khiến rừng cây bên ngoài cửa thêm mấy phần đáng sợ và máu tanh.
Giọng nói và tội ác cùng dừng lại tại đây.
Cửa bắc lại được đóng lại, hai người chơi kéo thi thể đi về phía phòng để xác.
Sở Quang đứng trước viện điều dưỡng chẳng hề có chút thương cảm nào, thậm chí còn ngáp một cái, mắt nhìn lò của máy chiết xuất bắt đầu vận hành liền quay người đi về phía thang máy viện điều dưỡng.
Đã mười hai giờ đêm.
Ngày mai sáu giờ phải dậy.
Sự nhiệt tình lên mạng của đám người chơi này còn nhiều hơn tưởng tượng, Sở quang cảm giác đồng hồ sinh học của mình sắp bị đảo loạn rồi. ...
Trận tuyết này không rơi quá dày, thời gian rơi lại không hề ngắn, từ sáng sớm đến tận năm giờ sáng sớm ngày hôm sau mới ngừng.
Dưới đất đọng một lớp tuyết trắng, dẫm lên sột soạt, sau khi mặt trời lên thì biến mất sạch, cũng giống như chưa từng có.
"Buổi tối dị chủng trong khu thành phố dường như ít hơn rồi."
"Là vì tuyết rơi sao?"
"Có lẽ là vậy, trời lạnh chắc trốn đi rồi, nhưng mà đám kẻ gặm nhấm hình như không bị ảnh hưởng, tôi thấy bọn chúng đi ra từ tiểu khu, lắc lư trên đường đến tận bốn năm giờ sáng mới bước chậm trở về."
"Cậu có nhớ bọn chúng đi ra từ đâu không?”
"Nhớ đại khái, tôi offline ăn miếng cơm đã, chốc nữa sẽ đánh dấu trên bản đồ gửi lên diễn đàn."
"OK"
Người chơi từ điểm trinh sát đổi ca trở về, nói chuyện với người chơi khác ở quảng trường căn cứ, Sở Quang đứng ở cửa viện điều dưỡng nghe được hết những điều này.
Bởi vì không có thiết bị truyền tin, những người chơi này thường xuyên trao đổi tình báo trên quảng trường, đặc biệt là lúc nhiều người chơi online offline. Những người chơi này giống như mắt của anh. Nhưng mà chốc nữa anh còn có việc cần làm, không thể ở lại đây mãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận