Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 444: Cảm tạ quà tặng của thiên nhiên (1)

Chương 444: Cảm tạ quà tặng của thiên nhiên (1)Chương 444: Cảm tạ quà tặng của thiên nhiên (1)
Trong khi ngăn chặn động cơ bị hỏng, hắn kéo nó lên và dừng lại bằng cách đệm tuyết, nắm lấy súng trường và nhảy ra khỏi xe.
- Kéo vòi hét ở phía sau, các anh em, cầm súng trường tấn công theo tôi! chúng ta sẽ bọc từ cánh bên của bọn chúng!
- Ngao ngao ngao...
- Tới đây rồi!
Mắt thấy cơ hội lập công đã đến, ánh mắt người chơi trên xe tải đều bốc lên màu xanh lá cây, nhao nhao theo người xung phong kia nhảy xuống xe, chỉ còn lại Tuyên Thủy Quan Chỉ Huy còn lưu lại trên xe tải.
Tên này tuy rằng cũng muốn lên, nhưng trên người chỉ có một khẩu súng lục của Thập phu trưởng, khoảng cách xa như vậy căn bản bắn không trúng người, xông đến quá gân thì lại sợ trang sẽ bị rớt.
Cái khó ló cái khôn, hắn la lớn.
- Các cậu cứ tiến lên! Tôi giữ nhàiI
Nói xong, hắn bắn một phát tượng trưng về phía trước, cũng mặc kệ có bắn trúng hay không, dù sao trạng thái chiến đấu này cũng xem như treo lên.
Viên đạn bay ngập trời bên cạnh, Ân Phương ôm đầu đi ra từ trong xe, vẻ mặt khẩn trương nhìn xung quanh.
- Tình huống gì?!
Chẳng lẽ là người của học viện đuổi theo?!
- Tràng diện nhỏ thôi, chớ hoảng hốt.
Tay Sở Quang phải cầm búa, tuy nhiên sau khi thấy rõ tình huống đối diện, lại bĩu môi, buông búa ra cầm súng trường Gauss.
Bên trong băng đạn chính là đạn dược phỏng chế.
Phá giáp có chút dở, nhưng vẫn dư dả đánh tan đám tạp binh này....... Cùng lúc đó, phía sau đống tuyết cách đó 300m, có hơn 30 người đàn ông mặc đồng phục màu xanh tây tạng.
Trong tay bọn họ cầm súng trường ống sắt thống nhất, thoạt nhìn đều là thập phu trưởng của quân đoàn, nhưng dưới tay một binh cũng không có, bộ dáng cũng là xiêu vẹo, suy dinh dưỡng.
Người đàn ông có hình xăm trên mặt, người trên để trần cầm chiếc kèn do sắt cuộn thành, nằm sấp phía sau hầm trú ẩn lớn tiếng hô to.
- Người phía trước nghe, thấy quần áo của chúng tôi rồi chứ? Các cậu đã bị quân đoàn bao vây! Thức thời vội vàng vứt bỏ vũ khí đầu hàng! Nếu không chờ đợi các caauj sẽ là sự trừng phạt của quân đoàn.
La hét nửa ngày không có phản ứng.
Đối diện tựa như không nghe thấy, viên đạn vẫn bay qua đỉnh đầu bọn họ, hoặc là rơi trên hầm trú ẩn phía trước.
Người đàn ông khẩn trương nhìn về phía đại ca đầu trọc ở một bên, ánh mắt hoảng hốt, nói.
- Sếp! Những người này... Không dễ đối phó!
Đối với thế công sĩ khí của bọn họ lại không hề phản ứng.
Hắn thậm chí cảm giác, tiếng hô to kia vừa vang lên, đối diện đánh trả càng hung dữ hơn.
Đầu trọc hùng hùng hổ hổ võ đầu hắn một cái.
- Đồ chơi vô dụng, sợ cái búa! Tính cả lái xe, bọn họ cũng mới có chín người, chúng ta bên này ba mươi hai khẩu súng, còn ăn không hết bọn họ? đánh cho tao! Đừng để họ chạy!
Nói xong, hắn lại bổ sung một câu.
- Đúng rồi, đừng đặc biệt đánh chết! Giữ lại hai con tin, chúng ta còn phải tìm người trong trại bọn họ đòi tiên chuộc!
Tên của người đàn ông đầu trọc là Đồ, vốn là kẻ cướp đoạt hoạt động ở trung tâm tỉnh Hà Cốc. Về phần vì sao đến cực nam tỉnh Hà Cốc Hành, nói ra rất dài.
Quân đoàn ở phía bắc đánh người của Đại Liệt Cốc trong cả năm, tiến triển vẫn không được thuận lợi lắm, mấy ngày trước lại càng ăn một trận đại bại, thủ hạ của tướng quân Carat chết thì chết, bị thương thì bị thương, chạy trốn, toàn bộ binh bại như núi đổ.
Nghe theo người chạy nạn phương bắc nói, tàn binh của quân đoàn kia tựa như châu chấu, nơi đi qua không mọc cỏ, ngay cả dị chủng cũng phải đi vòng quanh.
Đồ tất nhiên không tin loại lời quỷ quái này, chỉ cho rằng tên ngu xuẩn kia bị dọa choáng váng đầu óc, muốn sống nói chuyện hồ ngôn loạn ngữ, ra lệnh cho người kéo tên đó ra ngoài xử tử, ném vào nồi ngâm rượu.
Quân đoàn?
A, không phải là bại tướng trong tay của Đại Liệt Cốc à?
Tới đây còn không phải là tặng trang bị cho hắn.
Nhưng có thể Đồ không ngờ, ngay ngày thứ ba hắn cùng đám tiểu nhân khoác lác muốn đem đầu của quân đoàn trưởng làm thành cái bô, quân đoàn đào binh thật đúng là chạy đến tiểu trấn trước cửa nhà hắn.
Người tới ngược lại không nhiều lắm, cũng chỉ có chín gã thập phu trưởng, một nô lệ nhân bản cũng không có. Những người này có thể là bị đạn pháo của Đại Liệt Cốc nổ đến điên, cũng có thể là bị đạn pháo của người mình nổ tung, tóm lại là giết đỏ mắt, thấy người chính là ba ba hai phát, chào hỏi cũng không thốt ra một tiếng.
Dưới trướng đồ có hơn trăm huynh đệ tự nhiên sẽ không sợ bọn họ, mang theo người vây quanh, quả nhiên không đến hai phút đã giải quyết đối diện.
Nhưng chuyện làm Đồ không tưởng lại xảy ra, hơn trăm người đánh chín người, tổn hại chiến tranh là bị một đổi một, hắn tức giận chém tù binh bắt được duy nhất tại chỗ, ngay cả chuyện tiền chuộc cũng quên mất.
Không đợi hai ngày, lại có một đợt đào binh tới, lần này thập phu trưởng thì hơi nhiều một chút, có mười hai người, còn mang theo mười bảy mười tám nô lệ nhân bản. Bọn họ ngược lại không giống như nhóm người điên trước, thấy người liền giết, mà là chọn một nơi tụ cư của đám người sống sót, trực tiếp chiếm lĩnh.
Nơi tụ cư kia chính là trả phí bảo hộ cho Đồ, mắt thấy vé cơm của mình không còn, Đồ đương nhiên không thể nhịn, lại mang theo người vây quanh.
Nhưng một trận đánh này vô cùng thê thảm, bị đối diện đánh mất một phần ba, không phải đạn đối diện bắn xong, còn thiếu chút nữa đã đánh thua.
Lúc này Đồ thật sự bị đánh sợ, hắn cuối cùng cũng lĩnh hội được châu chấu đáng sợ. Không có đến một tuần, ba mươi hoặc bốn mươi người anh em đã chết, và vô số người bị thương.
Cho dù bọn họ lấy cướp đoạt kiếm sống, cũng không chịu nổi hao tổn khoa trương như thế.
Nghe nói quân đoàn đào binh lại tới, Đồ sợ tới mức hồn cũng mất, lần này ngay cả đánh cũng không dám đánh, trực tiếp mang theo thân tín, thu thập đồ đạc chạy về phía nam.
Trải qua một đường gập ghềnh, người trên đường tản đi một nửa, cuối cùng cũng làm cho bọn họ tìm được một tòa cứ điểm người sống sót thoạt nhìn giàu có.
Tuy nhiên, những người ở đây trông không dễ dàng để trêu chọc. Binh lính đứng trên tường đều cầm súng trường thống nhất, khói bay trong doanh trại lại càng không ngừng, chỉ nhìn thấy ngoài có hơn trăm người ở, trong có bao nhiêu người cũng không rõ ràng lắm.
Đồ không có tùy tiện hành động, thậm chí cũng không dám dựa vào quá gần, tìm một cao nguyên ở phía bắc, dùng kính viễn vọng nhìn về phía bên kia.
Cứ như vậy chờ đợi hai ngày, các huynh đệ đều sắp kiềm chế không nổi, cuối cùng cũng để cho bọn họ bắt được cơ hội ra tay.
Một chiếc xe tải đi về phía thành phố bỏ hoang ở phía bắc, không có nhiều người trên xe, chỉ có một vài.
Đồ không do dự, lập tức nắm lấy cơ hội, mang theo người mai phục trên đường trở về, chuẩn bị một đợt phục kích bọn họ ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận