Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 523: Sinh vật cùng điểm kỳ dị không thể tưởng tượng nổi (1)

Chương 523: Sinh vật cùng điểm kỳ dị không thể tưởng tượng nổi (1)Chương 523: Sinh vật cùng điểm kỳ dị không thể tưởng tượng nổi (1)
- Hừ... Uh-huh...
Cửa ngõ của trấn Công Lộ.
Đuôi ôm khẩu súng trường, dựa vào biển báo đường gỉ sét, nhàn nhã ngân nga một làn điệu mà Tư Tư chưa bao giờ nghe thấy trước đây.
Còn rất dễ nghe.
- Cái Đuôi đang ngâm nga cái gì?
Thấy Tư Tư nhìn qua, khóe miệng Đuôi cong lên, tự hào nói.
- Bài hát nghe trên đài!
- Radio?
Tư Tư sững sờ một lát.
Đây là một thiết lập cũ thế nào.
Đôi mắt Đuôi tỏa sáng rực rỡ:
- Trong phòng tiếp tân ở tầng một của viện dưỡng lão có một bộ đàm, buổi tối sẽ truyền ra một vài thứ không thể hiểu được, buổi chiều phát đi lặp lại vài câu, nghi ngờ là nhạc nền được tích hợp sẵn trong trò chơi!
- Tôi đã quan sát cả ngày hôm trước! Ồ, Tư Tư thế mà không phát hiện ra 'quả trứng màuư' này.
Tại sao tôi phải chú ý đến điều nhàm chán đó?
Tư Tư bất lực nhìn những đám mây đang di chuyển chậm rãi trên bầu trời, thở dài một tiếng, nói.
- Nói ra, lần nào chúng ta cũng đi mò cá như thế này không tốt sao?
Đuôi bất mãn nhìn Tư Tư một cái.
- Cái gì mà gọi là mò cá! Cái Đuôi không vất vả sao?
Tư Tư nhắc nhở. - Tôi nghe nói rằng đào ngũ trong khi đứng gác sẽ bị cấm một lá cờ tử thần.
Đuôi không quan tâm.
- Đừng sợ, Đuôi rất nhanh, chỉ cần đuôi đủ nhanh, cái chết sẽ luôn chậm Đuôi một bước.
Tư Tư: -...
Tiểu đổi mà hai người đang tham gia vào lúc này đang đi ở trên một tuyến đường cao tốc liên tỉnh dẫn về phía đông.
Con đường tương đối cao, hai bên là những con dốc xuống thoai thoải. Bởi vì nó là một đường cao tốc liên tỉnh, các tòa nhà hiếm khi được nhìn thấy gần đó, hàng rào bên ngoài là những mảng cây thông và cây tùng, cùng lá chết và cây bụi rải rác trong rừng tô điểm thêm.
Cứ điểm mà bọn họ đang đi đến gọi là trấn Công Lộ, đúng như tên gọi, là một thị trấn được xây dựng trên một con đường. Điểm mốc duy nhất ở đây có lẽ là biển báo đường ba tầng phía sau Cái Đuôi, đó là lý do tại sao khu định cư của những sống sót ở đây có tên như thế.
Những người sống sót ở đây đã sử dụng vật liệu lấy từ ô tô cũ và gỗ từ việc chặt cây để xây dựng một khu định cư hẹp dọc theo con đường.
Ưu điểm của việc này là khi trời mưa, không cần phải lo lắng về việc ngôi nhà bị ngâm trong nước, khi sói và linh cẩu đi lang thang, chúng không dám tấn công những người sống trên sườn dốc từ cả hai phía.
Kiến trúc ở đây khá hoang sơ, đúng như khí chất của cư dân.
Họ thường không trồng trọt nhiều, chủ yếu nuôi một số con dê cao bằng ngựa. Nếu phải tìm ra sự khác biệt duy nhất giữa bọn họ và những người du mục, có lẽ là bọn họ không dễ dàng di chuyển nơi ở của mình, thỉnh thoảng trồng các loại cây trông công nghiệp như cây camu (*), bán cao su do chính họ sản xuất và hạt cây camu có thể ép dầu cho các thương nhân đi qua.
(*Quả Camu camu hay còn được biết với tên Myrciaria dubia hoặc Camocamo, là một loại quả mọng, có vị chua, thuộc họ Đào kim nương)
Thành thật mà nói, Tư Tư ngưỡng mộ các nhà điều hành của Đất Chết OL, có thể làm cho mỗi khu định cư có cách sống sót rất khác nhau. Mà từng phong cách đều rất khác biệt, không chỉ thể hiện ở mô hình và kết cấu của trò chơi, mà còn đi sâu hơn vào cốt lõi. Những người sống sót này có nền văn hóa và phong tục độc đáo của riêng họ, các quy tắc đạo đức, thế giới quan và niềm tin khác với những người khác.
Chỉ tiết này không chỉ được phản ánh ở cấp độ tập thể, mà còn ở cá nhân.
Khi họ đứng gác, một đứa trẻ mặc áo khoác lông đang đứng dưới một cái cây nhỏ, dường như đang nói lời tạm biệt với một cái gì đó. Những người đàn ông và phụ nữ với túi xách trên lưng đứng ở cửa, buồn bã trước ngôi nhà mới được sửa chữa.
Cách đó không xa, vì muốn lấy đi sợi dây gai dầu và cây camu trên cánh đồng, ông lão khoảng năm mươi tuổi đang tranh cãi dữ dội với người đàn ông mặt sẹo.
Họ giống như những người thật chứ không phải do AI tạo ra.
Mấy người đó không chỉ có một cuộc sống của riêng mình, mà quỹ đạo cuộc sống của bọn họ cũng bị ảnh hưởng bởi vô số biến số, từ đó phát triển một sơ đồ cây sinh ra vô số khả năng, thay vì một đường một chiều có thể nhìn thấy trong nháy mắt.
Nó tốt hơn rất nhiều so với các trò chơi khác mà cô ấy đã chơi.
Thậm chí còn 'Thực tế hơn cả thực tế.
Cô thậm chí còn muốn đi ngay, thu dọn hành lý và đi du lịch.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại...
Đây coi là đào ngũ sao?
Tư Tư vô thức liếc sang bên cạnh, thấy rằng không ai chú ý đến họ.
Có lẽ các ngay từ đầu thành viên khác trong nhóm cũng không có nhiều hy vọng về họ, người bạn Tôi Đen Nhất và một đồng bạn khác tự giác đi ra ngoài canh gác.
Chiến Trường lão huynh khieng súng trường lang thang ở phía xa, cố gắng tìm ai đó để chiến đấu, nhưng thời tiết quá lạnh để tìm thấy bất cứ thứ gì, ngay cả một con linh cẩu đột biến.
Tuyền Thủy đội trưởng, mặc bộ ngoại cốt màu cam duy nhất hiện có ở toàn server luôn đứng ở vị trí ổn định nhất để chỉ huy, giao nhiệm vụ cụ thể cho từng thành viên trong đội một cách thận trọng - bao gồm cả Chiến Trường huynh và Tôi Den Nhất đang đóng vai trò là mồi nhử bên ngoài.
Nhìn chung, đội ngũ này vẫn tương đối đáng tin cậy, ít nhất đáng tin cậy hơn nhiều so với team của Biên Duyên lão huynh, Nửa Đêm Giết Gà nổi tiếng toàn server kia.
Đến nỗi Tư Tư thường tự hỏi, mình và Cái Đuôi ở đây có ý nghĩa gì.
Nhìn màn hình VM, Cái Đuôi duỗi người ra ngáp dài một cái.
- Tư Tư, xem ra hôm nay không có đánh nhau, chỉ có thể chờ ngày mai thể hiện kỹ năng của mình.
- Đuôi à, xin hãy nhanh chóng nhớ lại rằng cậu thực sự là một cô gái.
Một tiếng nổ đột ngột vang lên ở phía xa đã làm gián đoạn lời phàn nàn nàu của Tư Tư.
Hai người họ nhìn về hướng phát ra vụ nổ, cả hai đều nắm lấy vũ khí trong tay.
- Đối phương tới?!
Cái Duôi có tinh thân cao, đôi mắt sáng ngời.
Tư Tư liếc nhìn bản đồ, suy ngẫm một lúc.
- Không... Tôi cảm thấy âm thành này khá xa, tám mươi phần trăm là các đội khác.
Lúc này, tiếng mắng chửi của huynh đệ Chiến Trường vang lên từ xa, điều này đã xác nhận phỏng đoán của cô.
- Cắt! Tại sao chúng ta không kích hoạt cốt truyện! Thật kém cỏi!
Không giống như sự tiếc nuối của người chơi, những người sống sót của trấn Công Lộ rõ ràng bị vụ nổ làm cho sợ hãi, họ dừng chuyển động, nhìn về phía đông bắc với một sự ngạc nhiên.
- Xảy ra chuyện gì?
- Âm thanh đó... -
- Có cái gì nổ tung sao?
- Không phải là đám người Tước Cốt.
- Tên cướp đoạt khốn kiếp chết tiệt kia! Nếu để tôi bắt được chúng, tôi sẽ vặn đầu chúng xuống.
Đám đông xôn xao.
Cú Vọ, người đang đứng dưới gốc cây camu cau mày, những vết sẹo bỏng trên mặt ông ta bị siết chặt vào nhau. Tay ông ta vô thức đặt lên eo, nhưng nhanh chóng rút lại.
Âm thanh cách đó ít nhất 4 km, bị ngăn cách bởi những khu vực rộng lớn của đống đổ nát và Đất Chết, sẽ mất một thời gian để đến đó.
Ông lão vẫn đang tranh cãi với ông ta một giây trước cũng nhìn về hướng đông bắc với đôi mắt sắc bén, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó.
- Đó là hướng đi của nhà máy sản xuất pin.
Ông ta tên là Hooker, 56 tuổi, khi còn trẻ là một thợ săn lành nghề cho đến khi bị bắn vào đầu gối và trở thành Hooker già trông cây Camu.
Mặc dù ông ta không phải là người thức tỉnh, nhưng ông ta có thể sống đến số tuổi này, kinh nghiệm phong phú của ông ta không thua kém gì những cấp độ gen cao.
Vẻ mặt Cú Vọ đầy trịnh trọng, nhìn ông, hỏi.
- Đám thợ rèn kia?
Hookeer nhắm mắt lại và khẽ gật đầu.
- Hẳn là... Cậu lắng nghe cẩn thận, đếm thử tiếng súng, có khá nhiều.
Cú Vọ nín thở, cẩn thận lắng nghe một lúc, lông mày nhíu lại.
- Ít hơn 40 người.
- Ít nhất cũng phải gấp đôi.
Nhìn thoáng qua những cây cối lắp đầy hai mẫu đất, cuối cùng ông lão cũng thở dài một hơi như thể từ bỏ, thầm lắc đầu tiếc nuối.
- Đến gặp cha của cậu.
- Chúng ta đi nhanh một chútI...
Ngoài cổng phía tây của tiền đồn, cách dãy núi không xa, có một ngôi nhà làm bằng gạch đỏ, chỉ để lại một cửa sổ sắt đối diện với tiền đồn.
Đây là Ngục giam của tiền đồn, tại thời điểm này, một số tù nhân vừa được đưa đến từ nông trại Trường Tồn đang bị giam giữ.
Thêm vào đó, một tù nhân đặc biệt đã được giữ ở đó.
Trong nhà kho gỗ, móng vuốt tử thần dài bốn mét cuộn tròn trong góc. Thân thể của nó bị xiềng xích và dây thừng dệt bằng tơ quỷ trói chặt, con ngươi màu hổ phách phản chiếu ánh sáng nguy hiểm, quét vài người ở cửa.
Bị con thú liếc mắt nhìn, Hạ Diêm vô thức lùi vê phía sau một bước, lo lắng nắm chặt khẩu súng trường tấn công hình liềm trong tay.
Thứ này.
Nguy hiểm hơn nhiều so với người bò sát.
- Anh, anh, anh làm gì đưa thứ này đến gần cửa nhà mình?
Sở Quang đang đứng bên cạnh trả lời không chút nghĩ ngợi.
- Đương nhiên là để nghiên cứu.
Hắn mặc áo giáp lực lượng, bên trong còn có áo chống đạn nano carbon, một chiếc búa khí nitơ động lực trên lưng, có thể nói là được trang bị đến tận răng.
Không nói đến Móng Vuốt Tử Thần, cho dù Nữ Hoàng cua móng vuốt đứng ở trước mặt hắn, hắn cũng có tự tin toàn thân rút lui.
- À, cô không đi theo cũng không sao.
- Anh nói ngu xuẩn gì đấy, chuyện nguy hiểm như vậy, làm sao có thể để anh đi một mình.
Sở Quang liếc nhìn bà chủ Hạ đang căng thẳng bên cạnh, lộ ra đầy hứng thú, không khỏi tự hỏi từ khi nào tên này lại trở nên dũng cảm như vậy.
Có phải do có thế cái chân?
Có vẻ như số tiền này là xứng đáng.
- Không thể tin được... Thật không thể tin được.
Lẩm bẩm trong miệng, Hera đi về phía trước với vẻ mặt sốt ruột, dọa Sở Quang nhanh chóng kéo cô lại.
- Cô điên rồi sao?
Thẻ SSSR của Lão Tử.
Không, cần phải nói rằng đó là thẻ SSSR của người chơi.
- Điên rồi? Không, thế giới này thật điên rồ, tôi chưa bao giờ thấy một sinh vật tuyệt vời như vậy.
Nhìn con thằn lằn với vẻ say sưa, Hera tiếp tục nói.
- Tôi đã kiểm tra DNA của nó, chắc chắn rằng nó thuộc về loài thằn lằn bò sát hợp âm! Nhưng cơ thể của nó đã phát triển cơ chế riêng để điều chỉnh nhiệt độ cơ thể, có thể duy trì sự trao đổi chất cao vào mùa đông như động vật có vú, miễn là nó muốn, ngay cả trong mùa đông cũng không cần ngủ đông.
- Ngay cả Rồng Komodo cũng chỉ có thể duy trì nhiệt độ cơ thể không đổi trong một khoảng thời gian nhất định trong quá trình sinh sản... Đây có thực sự là biến thể bức xạ?
Sở Quang không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, dù sao hắn ở thế giới này chưa đầy một năm, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy con quái vật khủng khiếp này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận