Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 201: Cách sử dụng Nha Nha đúng đắn (1)

Chương 201: Cách sử dụng Nha Nha đúng đắn (1)Chương 201: Cách sử dụng Nha Nha đúng đắn (1)
Vừa lúc không ăn cơm trưa, Sở Quang ngẫu nhiên gọi một người chơi nhỏ vừa đi ngang qua, bảo hắn gọi Nha Nha đến phòng viện dưỡng lão.
Không đợi Nha Nha mở miệng hỏi mình có chuyện gì, Sở Quang đã đưa chân cua trong tay ra, cho cô nhìn thoáng qua thịt cua.
- Ăn được không?
Vẻ mặt Nha Nha ngây thơ, sững sờ gật đầu.
- Ách, hẳn là có thể?
Ngược lại không thấy màu xanh lá cây.
Nhưng miệng nói mà không có bằng chứng thì làm sao có thể yên tâm.
Sở Quang từ trước đến nay làm việc cẩn thận, dùng giọng điệu mệnh lệnh tiếp tục nói.
- Nếm thử một ngụm.
Thần thái kia, ngược lại giống như ban ân.
Cũng giống như NPC canh giữ bên cạnh điểm phục sinh trong các trò chơi khác.
Tuy nhiên người chơi được ban ân lại không nghĩ như vậy.
Mắt thấy quản lý đại nhân muốn nhét chân cua vào miệng mình, Nha Nha vội vàng lui vê phía sau xua tay, dở khóc dở cười nói.
- Chờ một chút, chờ một chút! Đây là thịt sống! Tốt xấu gì cũng nấu chín rồi lại cho tôi ăn chứ?
Cô cũng không phản cảm thái độ của người quản lý đại nhân đang cứng rắn một chút, dù sao cũng không phải chân nhân.
Không!
Trong trò chơi thì còn so đo nhiều như vậy làm gì?
Bảo cô ăn, há miệng cắn một miếng không phải là được rồi.
Không ngờ tiểu người chơi này lại chú ý như vậy. Tuy nhiên Sở Quang lại suy nghĩ một chút, cảm thấy lời cô ấy nói hình như có chút đạo lý. Cua nước ngọt và cua biển sâu không giống nhau, môi trường nước ngọt có nhiều ký sinh trùng, không ai muốn ăn sống trực tiếp.
Dù sao không độc không có nghĩa là ăn sẽ không tiêu chảy, chỉ là ăn trong chốc lát không chết mà thôi. Giống như dù thể chất có cao hơn nữa, cũng không cần phải chuyên môn nhặt đồ vật không sạch sẽ ăn, không phải sao?
Nghĩ đến đây, Sở Quang cũng không cưỡng cầu, mà là thay đổi suy nghĩ nói.
- Giao cho cô một nhiệm vụ.
- Cái gì, nhiệm vụ?
Trên mặt Nha Nha tràn đầy hồ nghi cùng cảnh giác, luôn cảm giác hai chữ nhiệm vụ này tràn đầy hương vị âm mưu.
Nhưng Sở Quang căn bản lười giải thích, chỉ nhét chân cua dài như gậy bóng chày vào †ay cô.
- Nội dung của nhiệm vụ rất đơn giản, bước đầu tiên, cô làm quen với chân cua... Đây là 2 đồng, cầm nó đi nhà kho mua ít than.
Có vẻ như nhiệm vụ này sẽ được kích hoạt từng bước một.
Mặc dù luôn luôn cảm thấy hố, nhưng là một người chơi, Nha Nha cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại 'nhiệm vụ độc quyền dụ dỗ, cầm 2 đồng 'đạo cụ nhiệm vụ' mà Sở Quang đưa, điên cuồng chạy đến kho hàng mua than.
Chẳng bao lâu, Nha Nha trở lại với đống than mới mua.
Chỉ thấy cô rất cẩn thận tìm một căn phòng trống ở lầu một viện dưỡng lão, ngồi xổm ở góc tường dùng đá vây quanh một vòng tròn nhỏ.
Sau đó đặt than lên, châm lửa, ngâm nga bài hát bắt đầu nướng chân cua.
Ngay khi Nha Nha nướng đùi cua, Sở Quang đứng ở cửa phòng nhàm chán chờ đợi, suy nghĩ không khỏi phát tán bay xa.
Tại sao cùng là sinh vật ăn đồ thối, gián không thể ăn, nhưng cua lại có thể?
Có thể...
Thật ra cũng có thể ăn? Chỉ là không ai dám.
Trăm loosu suy nghĩ không giải thích được, tâm mắt của hắn bất giác bay đến phía bóng lưng của Nha Nha.
Đúng lúc, vỏ đùi cua trên đống lửa bị nướng nứt ra, phát ra một tiếng nổ 'bang'.
Âm thanh bất thình lhùng, làm Nha Nha đang chuyên tâm nướng đùi cua hoảng sợ, cổ và bả vai phản xạ có điều kiện co rụt về phía sau, ngược lại không có cảm giác được ý tốt của người nào đó.
Sở Quang đi vào phòng, nhìn về phía chân cua trong tay cô.
Chỉ thấy vỏ cua màu xanh bùn kia bị nướng thành một vòng đỏ đen, giữa vỏ càng nứt ra một khe hở không lớn không nhỏ.
Hơi nước màu trắng và bong bóng khí chui ra từ trong khe, mùi thơm bọc ở trong vỏ hồi lâu, thoáng cái tràn ngập cả phòng.
- Oa... Thật là thơm.
Nha Nha hít mũi, thèm khát chảy nước bọt.
Thật ra, nhìn cái chân cua này còn ngon hơn cả chân cua Hoàng Đế.
Mấu chốt là cô đã ăn qua cua Hoàng Đế, chưa từng ăn loại này.
- Nướng xong chưa?
Nghe được phía sau thúc giục, Nha Nha lúc này mới phục hồi tinh thần lại, mình còn đang ở trong nhiệm vụ, vội vàng cầm chân cua lên.
- Kính thưa quản lý đại nhân, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ ngài giao phó.
- Rất tốt.
Lấy đùi cua nướng chín từ trong tay Nha Nha, Sở Quang chờ nó không còn quá nóng, tách từ giữa ra thành hai nửa, chia cho cô một nửa.
- Ăn đi.
- Vâng.
Ai sẽ từ chối các món ăn ngon?
Nha Nha ngoan ngoãn dùng hai tay tiếp nhận chân cua, nhét nó vào miệng cẩn thận cắn nhẹ một cái, phát hiện không nóng, lập tức nuốt chửng, tiếp theo là lộ ra vẻ mặt chờ mong ngẩng đầu nhìn về phía người quản lý.
Sở Quang không nói gì, mà an tĩnh chờ một hồi, thấy không có bất kỳ phản ứng độc tính nào, lúc này mới nếm một miếng khác trên tay mình.
Hương thơm của thịt cua tản ra giữa môi và răng.
Mặc dù có chút mùi tanh của bùn rêu, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến hương vị tươi ngon, trơn trượt, còn mang theo chút dai dai. Cũng đồng ý câu nói của Thụ Nhân tiên sinh, nguyên liệu cao cấp thường chỉ cần cách nấu ăn mộc mạc nhất.
Một từ để mô tả, ngon đến cùng cực.
Nhất là đối với Sở Quang đã ăn thịt khô và lương khô quá lâu mà nói, miếng thịt cua này quả thực làm cho hắn một lần nữa nhen nhóm hy vọng đối với mỹ thực.
Điều duy nhất không đủ chính là, vừa rồi lúc lấy chân cua hắn phát hiện, Liệt Trảo giải này lại là con đực, không có gạch cua.
Chỉ có thể gặm nhấm chân cua, thật sự đáng tiếc.
- Không tệ.
Sở Quang nhai chậm nuốt nuốt xong một miệng thịt, gật gật đầu, ngay sau đó lại mặt không chút thay đổi cắn một cái, miếng thứ hai... sau đó là miếng thứ n.
Chưa kể.
Thứ này thật sự là càng ăn càng ngon.
Nếu như có chút rượu xóa đi mùi tanh, với chút muối tiêu chanh thì càng ngon hơn...
Nha Nha ở một bên trừng mắt chờ đợi, trong tay còn cầm nửa đoạn đùi cua mát lạnh, đợi thật lâu cũng không đợi đến phần tiếp theo.
Thấy người quản lý đại nhân đều gặm hết đùi cua trên tay, cô mới nhịn không được mang theo một tia thúc giục, nhỏ giọng hỏi một câu.
- Kính thưa quản lý đại nhân, xin hỏi. Còn gì để làm nữa không?
Sở Quang lau miệng, đưa vỏ chân cua trên tay cho cô.
- Không có, thay tôi tìm một chỗ không có gì đáng ngại, vất đi là được. Nha Nha nhìn vỏ chân cua trên tay, lại nhìn người quản lý, do dự hơn nửa ngày, mới nghẹn ra một câu.
- Cái kia... Còn phần thưởng thì sao?
Sở Quang mờ mịt nhìn về phía cô.
- ... Phần thưởng nào?
Thấy vẻ mặt người quản lý không nhớ chuyện gì, Nha Nha nhất thời nóng nảy, vội vàng nhắc nhở.
- Chính là... Chính là phân thưởng nhiệm vụ. Không phải là nhiệm vụ nướng chân cua sao? Tôi đã làm xong rồi, bây giờ đã xong rồi, phải không?
Sở Quang yên lặng trong chốc lát, vẻ mặt kỳ quái nhìn cô, chậm rãi gật gật đầu.
- Ừm, xem như làm xong rồi.
Nghe được lời này, trên mặt Nha Nha một lần nữa dấy lên hy vọng, trong mắt phản chiếu ánh sáng mong mỏi.
Sở Quang: - ... Nhưng cô không phải cũng ăn sao?
Nha Nha: - ??2
Cái quái gì thế.
Điều này cũng tính?!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận