Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 191: Rốt cuộc là ai tấn công ai? (2)

Chương 191: Rốt cuộc là ai tấn công ai? (2)Chương 191: Rốt cuộc là ai tấn công ai? (2)
Hoành hành ở vùng ngoại ô phía bắc của thành phố Thanh Tuyền nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ và hoang đường như vậy.
Chỉ thấy đám người áo khoác màu lam vốn nên rụt đầu run rẩy trong công sự, một khắc khi tiếng còi vang lên giống như hoàn toàn quên đi nỗi sợ hãi của cái chết, từ người này đến người khác bò ra từ trong chiến hào.
Có người cầm súng, có người cầm cung tiên, thập tự nỏ hoặc là tiêu thương, đoản đao, chiến phủ, thậm chí ngay cả vũ khí nghiêm túc cũng không có, một cái xẻng, gạch thậm chí băng ghế đều bị xách trong tay, trong miệng hưng phấn hô to, đang nhào tới bọn họ.
Bầu không khí bị đốt nóng.
Tất cả mọi người đều gào thét, luôn cảm giác mình không hô cái gì hình như có chút thiệt thòi.
- DeMarcial
- Vì bộ lạc.
- Áo Lợi Cho (có nghĩa là ai đó làm rất tốt).
Công thủ lập tức xoay chuyển.
Những kẻ cướp đoạt trong lúc rút lui bị đánh trở tay không kịp, dừng lại đánh trả không được, tiếp tục chạy sẽ bị đuổi đánh, cảnh tượng hỗn loạn.
Khoảng cách chỉ có năm mươi thước căn bản không kịp bắn mấy phát, trong lúc chạy trốn bắn không được mấy phát súng đã bộc phát ra xung đột giáp lá cà.
Đối diện tựa hồ không muốn lãng phí đạn, chỉ muốn dùng số lượng đè chất lượng, tới gần chính là solo cộng thêm lấy người chắp ít.
Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua đám người áo khoác màu xanh dã man như vậy, càng chưa từng thấy qua đấu pháp dã man như vậy, trong lúc nhất thời não Tra ong ong, đều quên rốt cuộc là ai tập kích ai trong đêm.
- Mẹ kiếp! Những người này có bị điên không?
- Cút đi cho lão tử! Ôi, ôiI - Đây là thứ gì?! Làm thế nào tôi lại thấy thăn lằn lại ở với người?!
-Aaal
- Rút lui! Rút lui! Đừng dừng lại và chiến đấu với bọn họ! Tất cả mọi người rút lui về điểm tập hợp!
Không thể không thừa nhận, những kẻ cướp đoạt mượn gió bẻ măng này đúng là một tay hảo thủ, vừa thấy tình thế không đúng, lập tức quay đầu bỏ chạy, đầu cũng không quay về một chút.
Các huynh đệ đang vật lộn bên ngoài trực tiếp bị bỏ rơi.
Mặc dù là người chạy cuối cùng, nhưng Tra rất nhanh, đã chạy đến phía trước nhất.
Chiến đấu đã không còn quan trọng.
Điều hắn hiện tại cần làm là báo cáo tình huống nơi này cho thủ lĩnh, thực lực của đám áo khoác xanh đã vượt xa dự đoán của bọn họ.
Phải giải quyết mối nguy hiểm ngầm này một lần trước khi họ phát triển lớn mạnh thêm.
Người phía sau dần dần bị cắt đuôi, trong lòng Tra âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không đợi thở ra hết một hơi nhẹ nhõm này, hắn bỗng nhiên phát hiện phía trước có một bóng người đang đứng.
Không biết trên người người kia mặc cái gì, thoạt nhìn rất giống khôi giáp chắp vá khắp nơi, trong tay hắn cầm một cây búa cực lớn, đầu búa thẳng tắp chỉ vào hắn.
Trong lòng Tra cười lạnh, đang tự nhủ sao lại có vũ khí ngu xuẩn như vậy, không nói hai lời rút súng tiểu liên bọ cạp bên hông ra, bóp cò bắn một cái.
- Chết đi cho ông.
Cộc cộc cộc ——
Cò súng chạm đáy, hai mươi viên đạn 5mm trong nháy mắt bắt tới, đừng nói là người, cho dù là một con gấu đứng ở đó, cũng phải bị bắt thành cái rây.
Nhưng một giây sau, biểu tình cười lạnh trên mặt Tra triệt để hóa thành tuyệt vọng.
Chỉ thấy viên đạn kia giống như giả, đừng nói là bắn người trước mắt đánh thành rây, thậm chí còn không bắn ra một chút tia lửa ở trên búa của hắn. - Cái quỷ gì?!
- Ai, thật sự là lãng phí.
Sở Quang đều đau lòng thay cho hắn, đau lòng vì viên đạn trong túi hắn.
Phun ra một luồng không khí thổi bay lá khô xung quanh.
Không đợi Tra nói ra thêm một câu đã thấy cái búa kia dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi, đột nhiên đến trước mặt mình.
Đây có phải tốc độ của con người không?
Không kịp suy nghĩ đến vấn đề này, bản năng chiến đấu làm cho hắn hất súng tiểu liên đã bắn hết đạn ra, rút đoản đao buộc ở đầu vai.
Nhưng tốc độ của cây búa kia thật sự quá nhanh.
Thế cho nên, cánh tay hắn lơ lửng giữa không trung còn chưa duỗi thẳng, khí lưu khổng lồ đã thổi về phía mặt hắn.
- Chế độ B...
Trong nháy mắt gió đứng yên.
Tra cảm giác chóp mũi mình đụng vào một bức tường, nhưng không đợi hắn cảm giác được đau, khí lưu gầm thét đã thổi đi ý thức của hắn.
Trong nháy mắt bộc phát sức giật làm cho cánh tay Sở Quang đang nắm chuôi búa theo đó dừng lại, nhìn kẻ cướp đoạt không có đầu trước mắt, hơi sửng sốt một chút.
- Mẹ kiếp... Uy lực lớn như vậy sao?
Vốn hắn định thử một lần uy lực của vũ khí mới, kết quả không ngờ một cái búa này đập qua, trực tiếp đánh nát đầu của kẻ cướp đoạt đối diện.
Luồng khí áp suất cao quá nóng thậm chí còn cháy khét ở chỗ vết thương, cột máu vốn nên phun ra trực tiếp bị nghẹn trở về.
Sở Quang thu hồi búa, nhìn thi thể đang ngã về phía sau, hai mắt có chút đăm chiêy.
Mẹ nó chứ, cái này mà là trang bị trang trí gì? Đổi tên thành búa chống tăng mới đúng.
Người chơi đi theo bên cạnh người quản lý cũng nhìn choáng váng.
Vốn tưởng rằng búa trong tay người quản lý chính là một cây búa bình thường, không ngờ lại còn có kỹ năng ẩn giấu trâu bò như vậy.
- Mẹ kiếp?! Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
- Hộ thuẫn! Nổ tung! Tôi thấy hai kỹ năng này.
- Lão đại trâu bò!!
Nhìn thấy cái chết thê thảm của kẻ địch, đám kẻ cướp đoạt còn lại đều bị dọa mềm nhữn hai chân, nhao nhao bỏ lại vũ khí trong tay, buông tha chống cự.
Tiếng kêu giết xa xa tập trung lại.
Người chơi đi theo Sở Quang lúc này cũng phản ứng lại, nhanh chóng xông lên trói chặt những tù binh kia.
Thống kê sau chiến tranh, tổng cộng 67 người chơi tham gia chiến đấu, 5 người bị thương nhẹ và 0 người chết.
Số kẻ cướp đoạt tham gia là 21,14 người chết và 7 người bị bắt giam.
Thu giữ 12 khẩu súng, 21 thanh vũ khí lạnh dài và ngắn, 21 bộ dụng cụ bảo hộ da và quần áo, ngoài ra còn có 27 thẻ đánh bạc màu trắng và một số vật dụng xách tay.
Trận chiến này, đại thắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận