Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 568: Sấm sét mùa xuân (2)

Chương 568: Sấm sét mùa xuân (2)Chương 568: Sấm sét mùa xuân (2)
Ngồi bên cạnh Hắc Thạch, Vides thận trọng nói.
- Hành quân trong tuyết lớn không phải một ý kiến hay, các đơn vị thiết giáp của chúng ta đơn giản là không thể sử dụng lợi thế cơ động của họ trong những bông tuyết dày nửa mét.
Cho dù một chiếc bán tải bọc thép hay một chiếc xe tăng, hoặc một chiếc xe tải đang kéo hai khẩu pháo lớn nòng 100mm.
Một sai lầm nhỏ nhất trong những thiết bị nặng này có thể bị mắc kẹt trong tuyết, nếu chúng bị hỏng ở một nơi không thích hợp, chúng có khả năng trở thành mục tiêu sống.
Tuy nhiên, Hắc Xà không quan tâm, hoặc không ghi nhớ lời cảnh báo này.
Đánh giá từ lực lượng mà những người sống sót ở vùng ngoại ô phía bắc trong hai trận chiến đầu tiên thể hiện, căng hết cỡ thì chỉ có được hai đội trăm người.
Mà tính như thế thì đã bên cạnh hắn đã có bốn chỉ đội ngũ như thế, con có sáu chi khác đã lên đường trước, dò đường ở phía trước đại bộ đội.
Không cách nào phát huy ưu thế về tính cơ động?
Đùa à.
Hắn có cần không?
Đối mặt với lực lượng tuyệt đối, chỉ cần chỉa họng pháo vào mặt họ, họ sẽ tự nhiên đầu hàng vì bị đánh tơi bời.
- Bão tuyết đã chấm dứt, thời điểm khó khăn nhất đã qua, bộ binh của chúng ta sẽ dọn sạch những chướng ngại vật phía trước, lực lượng thiết giáp và hành lý tiếp tế của chúng ta sẽ đến ngay sau đó. Nếu tình hình lạc quan, chúng ta sẽ có thể chuyển đến nhà của bọn chúng vào tối mai và ngủ trên giường của chúng.
Vides hỏi.
- Nếu tình hình không lạc quan thì sao?
- Vậy ngày mốt.
Hắc Xà võ võ vai Vides, vui vẻ nói. - Đừng lo lắng, bạn của tôi, tôi biết anh thích lên kế hoạch cẩn thận, nhưng đôi khi khả năng ứng biến cũng rất quan trọng.
Vides lắc đầu nói.
- Đó không phải là một cuộc chiến, đó là một canh bạc.
- Đánh bạc? Tôi không ghét từ đó.
Hắc Xà tiếp tục nở nụ cười nói.
- Tôi biết anh đang lo lắng điều gì, nếu quân tiền tuyến của chúng ta bị tấn công, xe tăng của chúng ta sẽ không thể lao lên, phải không?
Vides: -...
Không đợi sĩ quan tham mưu lên tiếng, Hắc Xà tiếp tục tự nói.
- Mối lo ngại này là hoàn toàn không có cơ sở, không chỉ chúng ta đang phải chịu đựng tuyết rơi dày mà kẻ địch cũng như thế. Cho dù chiến tuyến của chúng ta có dài bao nhiêu, nó vẫn nằm trong tâm bắn của pháo binh. Nếu không có phương tiện, chúng sẽ bị pháo binh của chúng ta nghiền nát xuống đất như châu chấu mắc kẹt trong tuyết.
- Điều gì sẽ xảy ra nếu họ chọn tấn công hậu phương của chúng ta?.
Vides nói.
- Nếu tôi là họ, tôi sẽ không ngu ngốc đến mức lao lên từ phía trước.
Một chút không hài lòng xuất hiện trên khuôn mặt của Hắc Xà.
Mặc dù viên tham mưu này thỉnh thoảng có thể đưa ra một số lời khuyên mang tính xây dựng, nhưng đôi khi điều đó thật khó chịu.
Đặc biệt khi hắn không nghĩ rằng tấn công hậu phương mình là một ý tưởng hay.
- Anh nghĩ rằng tôi không tính đến điều này à? Tại sao tôi lại bỏ lại bốn trăm người? Cho dù lùi lại mười ngàn bước để nói, bọn chúng có thể vượt qua quân đội chính diện của chúng ta một cách thần kỳ và xuất hiện ở phía sau lưng của chúng ta, nhưng bốn trăm người ở sau đủ để áp đảo bọn chúng.
Huống chỉ, điều này là không thể.
Mùa đông giá rét này bình đẳng cho tất cả. Một người không thể từ trên trời rơi xuống.
Nếu bọn họ muốn vượt qua sáu trăm người đang tìm kiếm bọn họ, bọn họ chỉ có thể đi vòng qua từ phía đông, còn phải tạo thành một vòng tròn lớn.
Phỏng đoán một cách thận trọng, cuộc diễu hành của họ sẽ kéo dài đến ba mươi km, trong thời gian đó họ sẽ đi qua những vùng tuyết rộng lớn, cũng như những khu rừng và tàn tích rải rác.
Chờ cho bọn chúng nỗ lực đi vòng qua hậu phương, có lẽ lực lượng thiết giáp của bọn họ đã tiến vào thành phố Thanh Tuyền.
Mà lùi lại 10. 000 bước để nói, cho dù đám người đó mò ra được sau lưng cũng không quan trọng.
Ngay cả khi xe tăng bị mắc kẹt trong tuyết, nhiều nhất thì chỉ là dây xích của nó bị kẹt, không ảnh hưởng đến họng pháo của nó.
Với sự hợp tác của bốn đội trăm người, một luông đạn và pháo dày đặc sẽ đập chết bây rệp chết tiệt đó trong tuyết như đập ruồi.
Hắn đã chờ đợi ngày này hơn một tháng.
Sau khi nghe những lời của Hắc Xà, Vides chọn cách im lặng, bởi vì hắn thực sự không biết phải nói gì.
Không cử tất cả mọi người đi đến mặt trận phía trước chỉ cho thấy thủ lĩnh của mình không ngu ngốc, nhưng điều đó không có nghĩa đó là một quyết định đủ thông minh.
Nếu để cho tên này làm chỉ huy của lực lượng viễn chinh, sợ rằng họ sẽ không thể kéo dài dù chỉ một tuần, trong ba ngày đã có thể đánh sạch một triệu quân.
Trong lòng Vides thầm thở dài, lúc này hắn chỉ có thể cầu nguyện bên kia cũng có một đám người ngoài nghề.
Tuy nhiên, chẳng biết tại sao.
Mỗi khi nghĩ đến đây, trong lòng hắn đều cảm thấy bất an.
Đó là một bản năng mà hắn đã mài giữa khi chiến đấu với người dân ở Thung lũng Great Rift ở mặt trận phía Bắc, mà bản năng đó đã giúp hắn vô số lần tránh khỏi nguy hiểm.
Nó sẽ thực sự diễn ra tốt đẹp?... Lúc này, cả Vides, Hắc Xà và đội tuần tra đi theo đoàn xe, không ai nhận thấy rằng một đôi mắt đang nhìn chăm chú vào họ trên sườn dốc tuyết cách đó 3 km về phía đông.
Phía trước kính viễn vọng phủ băng gạc, Dạ Thập đang nằm trong đống tuyết, kiềm chế sự hưng phấn trong lòng, duỗi ngón trỏ đã đông lạnh ra ấn vào tai nghe tạo hình độc đáo trên tai.
- Các tiểu đội trưởng chú ý! Mục tiêu đã đi qua Khu vực A và đang di chuyển về phía Khu C của bản đồ... Họ sẽ đi đến đường cao tốc liên tỉnh.
- Mọi người chắc chắn sẽ không để con cá lớn này đi qua, đúng không?
Trong túi ngủ cách đó không xa, bản thể Cuồng Phong đang ngủ offline, một lúc sau hắn phải ra ngoài gọi Cuồng Phong online.
Đã hai ngày kể từ khi họ thay ca ở đây.
Hai ngày hai đêm qua, bọn họ chưa trở về căn cứ một lần.
Dạ Thập không biết hắn kiên trì như thế nào!
Có thể được nghe thấy tiếng nói của các tiểu đội trưởng trong kênh liên lạc.
Chuột Đồng Đang Chạy Trốn Trong Hẻm Núi: - Khốn kiếp! Lại không phải đi đến hướng của tôi.
Nửa Đêm Giết Gà: - Chuẩn bị làm việc, các anh eml
Trong cánh đồng tuyết, cách mục tiêu 5 km, Tuyền Thủy Quan Chỉ Huy, người đang đứng cạnh chiếc xe tải, quay trở lại ghế hành khách và đẩy đây Bầu Không Khí Chiến Trường ngồi ở ghế lái.
- Lái xe đi, chúng ta hãy đến khu C. Một lúc nữa thì đừng mẹ nó gặp người thì xông lên nha ông nội, nhớ dừng đỗ xe đàng hoàng trước khi chiến đấu.
- Đã tới rồi à? Nhiệm vụ này đủ dài... Tôi mẹ nó kém chút mất mạng. Chiến Trường lắc đầu, khởi động động cơ.
Quan Chỉ Huy phớt lờ hắn, ngón trỏ ấn vào tai nghe.
- Việc triển khai đang được chuyển giao, mục tiêu khu vực Œ... Gọi cho tiểu đội Biên Giới, họ đang đi thẳng về các cậu, chỉ sợ lần này vẫn cần các cậu xung phong.
Bên cạnh đường cao tốc liên tỉnh cách mục tiêu 4 km. Một nhóm người chơi mặc đồ ngụy trang màu trắng bò qua tuyết, phía sau họ là một khu rừng và phía trước thì là một con dốc thoai thoải.
Đây là con đường gần nhất với quốc lộ liên tỉnh.
Biên Duyên Hoa Thủy vươn tay ấn vào tai nghe, bình tĩnh trả lời.
- Đã nhận.
Sau khi kết thúc liên lạc, hắn nhìn các đồng chí háo hức phía sau, chậm rãi hít một hơi thật sâu, nói với vẻ mặt nghiêm túc.
- Các anh em, kẻ thù đang di chuyển theo một đường thẳng về phía chúng ta, và chỉ còn 4 km cuối cùng.
- Đây sẽ là trung tâm của chiến trường.
Nói xong, anh nhìn Thiến Niên Công Trường Và Gạch.
-.. Gạch huynh, anh nhắm vào bánh xích của xe tăng, mặc kệ có bắn trúng hay không, ngay lập tức thay đổi vị trí sau khi bắn một phát súng. Nếu bắn hư dây xích, không cần quan tâm đến nó, để lại cho To Mắt lo.
Trước người có đặt vào một cây giáo dài gần hai thước "Ky thương", Thiến Niên Công Trường và Gạch hào hứng nói.
- Để đó cho tôi!
- +T.
Nợ Nần To Mắt lấy con robot nhỏ từ trong ba lô ra, sau khi xác nhận rằng chất nổ đã được buộc cẩn thận, hắn cười nói tiếp.
- Quy củ cũ, bắt đầu đặt cược xem có bao nhiêu người trong chúng ta sẽ chết... 2
- Cút mẹ chú em đi!
- Đặt cược cái miệng quạ đen nhà cậu!Chỉ có cậu nói nhiều, nhanh đi đặt robot ở phía trước đi.
Thấy dư luận đều đang tức giận, Nợ Nần To Mắt ho khan.
- Tôi sẽ đùa thôi.
Đây sẽ là một trận chiến đầy khó khăn. Những kẻ thù mà họ sẽ phải đối mặt có số lượng lớn hơn nhiều so với lần trước.
Tuy nhiên, không ai sợ.
Biên Duyên Hoa Thủy có thể cảm giác được trong đôi con ngươi của những người anh em bên cạnh mình đều lóe lên sự hưng phấn cũng như dũng khí thấy chết không sờn.
Bọn họ sẽ đánh cho đám cướp đoạt kia không còn một móng ở ngay chỗ này.
Muốn đi qua?
Vậy thì cứ thử xem.
Biên Giới liếc nhìn chiếc máy ảo trên cánh tay.
Chỉ thấy một dòng chữ màu xanh nhạt xuất hiện trên màn hình.
[Nhiệm vụ: Chiến dịch Mật Danh - Sấm sét mùa xuân ].
Trận sấm set này.
Sẽ phá vỡ tất cả bóng tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận