Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 440: Điểm tụ họp mới và xưởng sắt thép di chuyển (3)

Chương 440: Điểm tụ họp mới và xưởng sắt thép di chuyển (3)Chương 440: Điểm tụ họp mới và xưởng sắt thép di chuyển (3)
Thế cho nên mọi người căn bản không kịp phản ứng.
May mà có lớp giáp ngực trên ngoại cốt, Tuyền Thủy Quan Chỉ Huy bị đụng phải máu huyết lộn ngược một trận, nhưng không có gì đáng ngại.
Khẩu súng lục bị hất văng ra ngoài, Tuyền Thủy Quan Chỉ Huy và người bò sát lăn về phía sau năm sáu mét, sau lưng đâm vào tường.
Mắt thấy người bò sát một ngụm cắn xuống, hắn cơ hồ theo bản năng dựng xà beng lên, ngăn cản cái miệng đầy máu cắn xuống kia, hai tay liều mạng chống về phía trước.
- Gâm ——I
Gần hàm răng dính đầy vết bẩn trong gang tấc.
Tuyền Thủy Quan Chỉ Huy thậm chí đã ngửi thấy mùi hôi miệng phát ra từ miệng nó.
- Mẹ nói
Ống thép dần dần bị bẻ cong, Tuyền Thủy Quan Chỉ Huy né tránh nước bọt nhỏ giọt xuống, hùng hùng hổ hổ hổ một tiếng, không ngừng nâng cao công suất đầu ra của ngoại cốt, tay phải nắm thành nắm đấm đẩy ra ngoài, rốt cục nhắm ngay đầu súc sinh kia.
- Đi chết đi——
- Cho lão tử!
Lời nói kết thúc trong nháy mắt, phanh một tiếng nổ tung.
Theo vỏ đồng thô như nắm tay ném ra từ ngoài cánh tay, chỉ thấy một cái đinh thép to bằng ngón cái từ đầu cánh tay hắn đánh ra, hung hăng đóng đỉnh xuyên qua đầu người bò sát.
Máu đen bắn tung tóe.
Sau khi người bò sát bị búa đập vỡ đầu giãy giụa trong chốc lát, cuối cùng nặng nề ngã xuống bên cạnh Tuyền Thủy Quan Chỉ Huy.
Hai người chạy tới trợ giúp, bao gồm cả Tuyền Thủy Quan Chỉ Huy bị người bò sát đè ép, tất cả đều bị uy lực này làm cho hoảng sợ. - Mẹ kiếp, đây là trang bị gì?
Lau máu trên mặt, Tuyên Thủy Quan Chỉ Huy nuốt nước miếng nói.
- Không biết. Muỗi nói rằng nó được gọi là máy bắn đinh, và cũng nói rằng nếu tôi muốn cũng có thể gọi nó là đinh thép 1. 0.
Nguyên tắc dường như là bông nitrat hóa bốc cháy, đẩy đinh thép trong máy bắn đỉnh cánh tay trái bắn ra, theo lời Muỗi, ở khoảng cách gần có thể xuyên qua tấm thép 20mm.
Giống như khối treo trước ngực hắn này.
- Cái này cũng quá dễ dùng đi...
Tôi Đen Nhất hâm mộ không thôi, nhặt vỏ đạn nóng bỏng trên mặt đất lên.
- Vì sao không dùng điều khiển bằng điện? Không phải anh có pin trên cơ thể à.
Tuyền Thủy Quan Chỉ Huy:
- Muỗi nói như vậy sẽ mạnh mẽ hơn.
Thật vậy.
Động cơ nổ mạnh hơn nhiều so với động cơ điện, khuyết điểm duy nhất chính là muốn đâm lần thứ hai còn phải nạp thuốc lại, không có cách nào liên tục xuất ra giống như máy đóng cọc.
Chẳng qua, tựa hồ cũng không cần thiết.
Một nữa đầu của người bò sát đều bị đánh sập...
Bầu Không Khí Chiến Tranh đưa tay, kéo Tuyền Thủy Quan Chỉ Huy từ trên mặt đất lên.
- Huynh đệ, anh còn OK chứ.
- Tôi không có việc gì, chỉ bị đụng hơi đau dạ dày.
Lắc lắc đầu, Tuyền Thủy Quan Chỉ Huy nhặt lên khẩu súng lục dài rơi xuống lúc trước từ trên mặt đất, mang theo hai đồng đội tiếp tục thăm dò về phía trước.
Con bò sát trước kia tựa hồ chính là BOSS cuối cùng.
Đụng phải phía sau đều là những con gặm nhấm ngơ ngác, hai người tiến lên cận chiến dễ dàng giải quyết, căn bản không tốn khí lực. Bên cạnh một phòng thí nghiệm, đoàn người tìm thấy lối vào một tâng hầm.
Cánh cửa tầng hầm mở ra, lối đi đen kịt khiến người ta rùng mình.
Tuyền Thủy Quan Chỉ Huy nuốt nước bọt, khẩn trương nói.
- Muốn đi xuống xem một chút không?
Đây rõ ràng là một câu nói nhảm.
Bọn họ đều đã tới nơi này, cũng không thể trở về tay không.
Nếu dưới là lối vào của một mê cung, hoặc một cơ quan thử nghiệm ẩn, nó có thể được sản xuất.
Nhưng vấn đề bây giờ là...
Ai là người đầu tiên đi xuống?
Tôi Đen Nhất:
- Tôi luôn cảm thấy có gì đó xấu trong đó... Tuyên Thủy Quan Chỉ Huy, giao cho anh.
Tuyền Thủy Quan Chỉ Huy:
- Không! Cậu đã nói rằng có một cái gì đó xấu ở bên trong, còn bảo tôi đi xuống!
Tôi Đen Nhất:
- Nếu không thì sao? Chỉ có anh là có phòng ngự cao nhất, anh không đi phía trước, chẳng lẽ để cho tôi đi phía trước chống đỡ sao?
Tuyền Thủy Quan Chỉ Huy Thủy sốt ruột tranh luận:
- Đây là vấn đề phòng ngự cao nhất à.
Mắt thấy đồng đội không đáng tin cậy hơn người này đến người khác, lão ca Chiến Tranh thở dài, dũng cảm đứng ra.
- Hay là để tôi đi.
Tuyền Thủy Quan Chỉ Huy nhìn anh ta với vẻ mặt kích động, tay phải đặt lên vai anh ta.
- Người anh em tốt, cố lên! Nhờ vào cậu.
Tôi Đen Nhất cũng đặt tay lên vai anh ta, cổ vũ anh ta:
- Hãy đi đi người anh em, chúng tôi chờ tin tức của cậu trên trang web chính thức! Bầu Không Khí Chiến Tranh: - ?2?
May mắn thay, lần này trực giác của Tôi Đen Nhất đã không được ứng nghiệm, không có bức xạ chết người và bãy trong lối đi đến tâng hầm, cũng không có quái vật nguy hiểm mai phục.
Chỉ là tương đối, cuối thông đạo cũng không phải di tích của nên văn minh tiền chiến gì, lối vào mê cung dưới lòng đất, càng không phải là cơ quan thí nghiệm thần bí.
Chẳng qua, bọn họ cũng không có uổng công chạy một chuyến.
Chỉ thấy trong tâng hầm rộng rãi, sắp xếp gọn gàng mười khoang ngủ đông lạnh. Cửa khoang mở ra, từ tro rơi trên đó mà xem, hẳn là đã mở ra thật lâu.
Pin đã được lấy đi, có lẽ một người nhặt rác đã đến đây, hoặc những người thức dậy từ khoang ngủ đông đã lấy pin đi.
Nhưng may mắn thay, mặc dù pin đã được gỡ bỏ, các thiết bị động cơ phía sau cabin ngủ vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí không có vết trây xước.
Căn cứ vào giá thu mua do kho hàng căn cứ tiên đồn đưa ra, một cái khoang ngủ bỏ hoang chưa tháo rời, các bộ phận trong ít nhất có thể bán được 50 bạc, cao nhất thậm chí có thể đạt tới 100 bạc.
Mà ở đây, có mười cái.
Ba người không hẹn mà cùng nín thở. Nhất là Tuyền Thủy Quan Chỉ Huy, giờ phút này càng kích động nắm chặt nắm đấm.
Trâu bò.
Trực tiếp đi một lần phó bản liền mập lên.
Bầu Không Khí Chiến Tranh:
- Vấn đề bây giờ chỉ có một, làm thế nào chúng ta có thể di chuyển tất cả thứ này trở lại?
Tuyền Thủy Quan Chỉ Huy nước hào hứng nói:
- Đơn giản này, chúng ta có thể thuê một chiếc xe tải để lái xe ra ngoài thành phố. Tôi đã tham khảo tốt giá cả, một km cũng chỉ có 10 bạc thôi.
Từ đây trở về công viên đất ngập nước Lăng Hồ khoảng 20 km, tùy tiện lục soát một chút, rất dễ dàng kiếm về phí đường. - Lại nói. Làm sao tôi thấy dấu hiệu có một chút quen thuộc.
Đứng bên cạnh một bàn làm việc, bàn tay của Tôi Đen Nhất nắm kéo một hộp kim loại ra khỏi ngăn kéo.
Cái hộp kia toàn thân tối đen, tài liệu không biết, nhìn không ra là dùng để làm gì, cũng tìm không thấy cơ quan hoặc nút bấm có thể mở ra.
Chỉ có mặt sau của hộp, in một LOGO tròn bị mắc kẹt bên trong.
- Tôi nhìn xem.
Đi đến bên cạnh tôi Đen Nhất, Tuyền Thủy Quan Chỉ Huy nhận lấy hộp màu đen từ bàn tay của đồng đội, nhìn chằm chằm vào LOGO trong một lúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận